Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 846: Tôi không làm khó bà, tôi chỉ làm khó con bà mà thôi



Diệp Linh Chi ngẩng phắt đầu lên, nhìn Nhạc Thính Phong không dám tin: “Cậu chẳng bảo là sẽ không làm khó tôi còn gì?”

Nhạc Thính Phong cười, ngồi xuống bình thản nói: “Tôi nói thế mà cũng tin, đã từng ấy tuổi rồi mà vẫn còn ngu ngốc thế à? Nhưng mà, quả thật tôi cũng không có nói sai, tôi sẽ không làm khó bà, nhưng… tôi sẽ gây khó dễ cho con bà.”

Những lời vô lại không biết xấu hổ này khi thoát ra khỏi miệng Nhạc Thính Phong suýt nữa khiến cho Diệp Linh Chi hộc máu: “Nhạc Thính Phong, con trai tôi giờ đã là người thực vật rồi, cậu còn muốn thế nào nữa? Có giỏi thì cậu cứ nhắm vào tôi đây này, cứ nhắm vào tôi đi!”

Yến Minh Tu sau tai nạn xe đã nằm trong bệnh viện, trở thành người sống thực vật. Sau khi Yến Tùng Nam chết, bà ta đưa con trai ra nước ngoài chữa trị. Vốn dĩ tưởng rằng có thể còn có một tia hy vọng, ít nhất chuyện trong nước sẽ không liên luỵ gì đến nó, nhưng không ngờ Nhạc Thính Phong lại vô sỉ đến vậy, lại dám vươn tay đến tận Yến Minh Tu.

Nhạc Thính Phong dang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: “Nhằm vào bà ư? Bà không muốn nói tôi cũng chẳng có cách nào, cho nên… chỉ có thể ra tay với con trai bà mà thôi. Nghe nói sóng điện não của con trai bà gần đây hoạt động rất tích cực thì phải, bác sĩ nói rằng có lẽ có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng một khi đã ngừng thuốc thì sợ rằng một tia hy vọng cũng không còn, đúng không?”

Gương mặt Diệp Linh Chi hung ác, trong đôi mắt hiện lên sự giãy giụa, bà ta hiểu, đây là cơ hội duy nhất của con trai mình.

Hai đứa con ở trong lòng bà ta, địa vị của đứa con trai quan trọng hơn mạng sống của đứa con gái nhiều. Cho dù vĩnh viễn không thể tỉnh lại được, bà cũng hy vọng con trai mình có thể sống tiếp. Nếu như có thể có một tia hy vọng để con trai được tỉnh lại, bà ta sẽ không chịu bỏ qua.

Nhạc Thính Phong biết Diệp Linh Chi đã dao động, anh nói tiếp: “Bà nghĩ cho kỹ, từ trước đến nay tôi không thích ép buộc người khác, nếu như bà không muốn nói vậy bây giờ bà có thể đi được rồi!”

Cả người Diệp Linh Chi run rẩy, bà ta cắn môi thật chặt.

Bà ta cắn rất mạnh khiến môi dưới bật máu.

Bà ta mà đi bây giờ con trai bà ta sẽ mất mạng chỉ trong chớp mắt, bà ta sao đi được đây?

Nhạc Thính Phong cũng không thúc giục, anh yên lặng nhìn Diệp Linh Chi, có vẻ bí mật bà ta giấu kín trong lòng khiến cho bà ta khó mà đưa ra được lựa chọn giữa mạng sống của con trai hay là việc nói ra nó, vậy bí mật đó… rốt cuộc là cái gì?

Nhạc Thính Phong thản nhiên nói một câu: “Nghe nói bệnh viện vừa mới thành công nghiên cứu ra một loại thuộc kích thích đại não của người thực vật, có hiệu quả cực kì rõ ràng, một vài người thực vật ngủ trên mười năm đã bắt đầu có tri giác rồi…”

Nhạc Thính Phong nói xong, thân hình đang căng lên của Diệp Linh Chi bỗng chốc sụp xuống, sự giãy giụa trên khuôn mặt bà ta hoàn toàn biến thành sự tuyệt vọng chán chường, bà ta nói: “Tôi thật sự không biết cái vòng cổ đó. Tôi chỉ biết rằng, sau khi Nhiếp Thu Sính chết, lúc tôi nhìn thấy thi thể của cô ta thì đã không biết tung tích của chiếc vòng đó ở đâu nữa. Sau này tôi có hỏi Yến Tùng Nam nhưng ông ta cũng nói rằng ông ta không biết. Tôi chưa bao giờ để ý đến sợi dây chuyền đó, nhưng sau này có một lần cha tôi nói cho tôi biết, người đầu tiên đi nhặt xác cho Nhiếp Thu Sính chính là người do bác cả tôi sắp xếp.”

Yến Thanh Ti ở sau bức bình phong nghe được câu đó, đôi đũa trên tay cô khựng lại ngay lập tức. Diệp Kiến Công cho người đi nhặt xác, vậy cái vòng đó bị ông ta lấy đi ư?

Nhạc Thính Phong lập tức hỏi: “Nếu bà đã không biết nhiều, tại sao bà còn phải giữ kín chuyện này đến thế?”

Diệp Linh Chi ôm mặt: “Bởi vì, sau này tôi mới biết cái vòng cổ đó là một thứ rất quan trọng. Năm đó, thực ra chúng tôi không hề nghĩ đến việc giết Nhiếp Thu Sính. Tôi chỉ cướp một người đàn ông, Nhiếp Thu Sính chỉ là một đứa con gái nhà nông tầm thường, cô ta có gì mà so được với tôi, tôi việc gì phải giết chết cô ta? Suy nghĩ của tôi, của cha tôi và cả Yến Tùng Nam lúc đó chỉ là muốn dạy dỗ cho cô ta một bài học, đuổi Nhiếp Thu Sính ngoan ngoãn trở về quê, không bao giờ được phép xuất hiện trong thành phố nữa.”