Nhạc Thính Phong nghĩ còn sâu hơn những gì Yến Thanh Ti đã nghĩ, cũng lý trí hơn cô nhiều. Nếu như nói kẻ đứng đằng sau màn kia đã thao túng toàn bộ chuyện năm đó, vậy trong suốt những năm nay, tất cả hành tung của Yến Thanh Ti có lẽ cũng bị hắn ta khống chế.
Yến Minh Châu ám sát trước cửa khách sạn có lẽ cũng có dính líu đến người này, thậm chí cũng là do người này sắp xếp.
Có thể hắn ta đã muốn xuống tay với Yến Thanh Ti từ sớm, cái chết của Yến Tùng Nam trước đó cũng có khả năng là hắn ta ra tay. Nếu ngày nào vẫn chưa tìm ra được người này thì ngày đó sự an toàn của Yến Thanh Ti vẫn chưa được đảm bảo, đây chính là điều Nhạc Thính Phong lo lắng và sốt ruột nhất.
Lúc đầu, kẻ đó xuống tay với Yến Thanh Ti rất có thể là vì hắn ta cảm thấy Yến Thanh Ti đã phát giác ra cái chết của mẹ mình có điều lạ lùng, cho nên muốn xuống tay giết người diệt khẩu trước. Nhưng mà lần đầu tiên đã thất bại, sau này càng khó xuống tay thành công cho nên đối phương lại tiếp tục ẩn núp. Bây giờ, sau khi Diệp Linh Chi đã nói ra tất cả, bọn họ đã cách sự thật rất gần, hắn ta nhất định sẽ không thể ngồi yên, có lẽ kẻ đó sẽ nhanh chóng tìm cơ hội xuống tay lần nữa.
Nhạc Thính Phong muốn ngay lập tức điều tra ra chân tướng để Yến Thanh Ti tránh thoát khỏi cái vòng nguy hiểm đó.
Diệp Linh Chi vừa nghe thấy thế liền lắc đầu lia lịa: “Tôi không làm được, tôi không có năng lực đó… Nếu chuyện này có thể dễ dàng biết được như thế, tôi cũng không đến nỗi bao nhiêu năm trôi qua mới chỉ biết có đôi chút đó… Nếu như làm không ổn, kết cục của tôi rất có thể sẽ như Yến Tùng Nam.”
Sắc mặt Diệp Linh Chi tái nhợt, chuyện mà Nhạc Thính Phong bảo bà ta làm trong mắt của bà ta chẳng khác gì đưa mạng mình cho người khác.
Nhạc Thính Phong gật đầu nói: “Xem ra, bà biết cái chết của Yến Tùng Nam có liên quan đến người đứng đằng sau màn đó.”
Diệp Linh Chi nghiến răng, “Những gì tôi biết tôi thực sự đã nói hết với các người rồi, các người muốn điều tra thì tự đi mà điều tra, tôi thực sự không biết gì hết, chẳng biết gì hết.”
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt cười: “Nói như thế có nghĩa là bà không muốn để con trai bà tỉnh lại đúng không? Đừng trách tôi đã không nhắc trước, nhân cơ hội sóng điện não của con trai bà vẫn còn đang hoạt động tích cực, đây là lúc dùng thuốc thích hợp nhất, nếu bỏ qua… thì không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Trên gương mặt của Diệp Linh Chi đầy vẻ giãy giụa: “Tôi… tôi… tôi sẽ mất mạng.”
“Chẳng qua chỉ là thử một chút mà thôi, bà không thử cũng chẳng ai biết? Nếu như bà thật sự cảm thấy nguy hiểm thì có thể dừng lại. Nếu như bà đã cố hết sức, tôi cũng chẳng thể làm gì bà được, đây là một giao dịch công bằng.” Nhạc Thính Phong dang hai tay ra, nói nhẹ như lông hồng.
Diệp Linh Chi tức đến nỗi run người, lấy con trai bà ta ra để uy hiếp thế mà còn dám nói là công bằng.
Bà ta oán hận nhìn trừng trừng vào Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: “Công bằng… ha ha… công bằng, hai kẻ tiện nhân các người có thể ở với nhau, thực sự hoàn toàn dựa vào sự vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Bà nói đúng lắm, nếu như tôi biết xấu hổ thì đã không có được cô ấy.”
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Linh Chi: “Bà nên cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn chút giá trị lợi dụng, không cảm thấy kì lạ là tại sao bà còn có thể sống được đến tận bây giờ à?”
Nếu như không phải là vì cái chết của mẹ cô quá kì lạ, nếu như không phải lúc đầu cô muốn lấy lại công bằng cho mẹ cô, đưa sự thật ra trước mắt công chúng, cô căn bản đã chẳng lãng phí nhiều sức lực đến thế, cô đã sớm xử lý xong nhà họ Yến rồi, làm sao mà còn để bọn họ sống cho đến tận bây giờ.
Trong mắt Yến Thanh Ti tràn ngập hận thù khiến cho Diệp Linh Chi cảm thấy ớn lạnh. Năm đó, lần đầu tiên khi Yến Tùng Nam đưa nó về nhà, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Yến Thanh Ti liền muốn vứt bỏ đứa trẻ này bởi vì ánh mắt của nó quá đáng sợ, không giống ánh mắt của một đứa trẻ con chút nào…