Diệp Thiều Quang chạy thẳng tới bệnh viện, anh biết Diệp Linh Chi ở phòng nào nên chạy thẳng lên tầng.
Ở tầng ba, Diệp Thiều Quang gặp được vị bác sĩ lần trước khám cho Diệp VỹQuang, anh lên tiếng chào: "Bác sĩ Lý."
Bác sĩ Lý thuận miệng hỏi: "Nhà anh lại có người nằm viện à?"
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Dạ, là chị họ của tôi bị tai nạn giao thông, nghe nói đã tỉnh nên tôi vào thăm một chút."
"Lần trước là anh họ, lần này là chị họ, chậc, nhà các anh quả thật đúng là không bớt lo được."
Diệp Thiều Quang cười nhẹ: "Làm sao mà bớt lo cho được, tôi đi trước, cô tiếp tục làm việc của cô đi."
Bác sĩ Lý gật gật đầu.
Phòng bệnh của Diệp Linh Chi nằm ở tầng năm, bà đã qua giai đoạn nguy hiểm được chuyển đến phòng dưỡng bệnh Vip.
Vì đây là tầng phòng Vip nên hành lang có rất ít người, cực kì yên tĩnh.
Diệp Thiều Quang đi tới phòng 507, nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ nên đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh của Diệp Linh Chi giống như một căn hộ, bên ngoài là phòng khách và bên trong là phòng ngủ. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Diệp Thiều Quang nhăn mũi lại, tại sao lại có cảm giác ngoài mùi thuốc khử trùng còn có mùi... máu tanh?"
Máu tanh...
Diệp Thiều Quang vừa nghĩ, lập tức nhận ra có chuyện không ổn, anh vội vàng đi vào phòng ngủ.
Trong phòng, chỉ thấy Diệp Linh Chi đang nhắm mắt nằm trên giường, trên ngực cắm một con dao giải phẫu, máu chảy ra thấm ướt phần áo trước ngực, tín hiệu trên điện tâm đồ đã thành một đường thẳng, tính mạng đã không còn.
Diệp Thiều Quang chạm vào cổ Diệp Linh Chi, thi thể còn chưa lạnh, vừa mới chết chưa lâu.
Trán Diệp Thiều Quang nhíu chặt, ban ngày ban mặt dám giết người ngay tại bệnh viện, lá gan cũng không nhỏ đâu.
Người đó... người đứng phía sau điều khiển tất cả, con mẹ nó, Diệp Thiều Quang thật muốn biết người đó là ai? Yến Tùng Nam chết, Diệp Linh Chi cũng chết, bây giờ anh chắc chắn một điều rằng cái chết của hai người này đều do người đứng sau kia gây ra, mục đích chính là để che giấu mọi chân tướng về cái chết của mẹ Yến Thanh Ti.
Sắc mặt Diệp Thiều Quang lạnh như băng, thật vất vả lắm anh mới có chút hứng thú làm người tốt, nhưng mà còn chưa làm đã lỡ mất cơ hội.
Diệp Thiều Quang lập tức gọi điện báo cho cảnh sát, sau đó gửi cho Yến Thanh Ti một tin nhắn: Diệp Linh Chi đã chết!
Gửi xong lại xóa lịch sử tin nhắn đã gửi.
Vì là một vụ án mạng nên cảnh sát đến rất nhanh, sau đó khám xét, phong tỏa hiện trường, lấy lời khai toàn bộ nhân viên y tế làm việc tại tầng này. Nhưng lấy lời khai xong thì cảnh sát lại không cho Diệp Thiều Quang rời đi, bởi vì anh ta là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân.
Diệp Thiều Quang ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ thì nhận về được một "”quả bom”.
"Cái gì, tôi... là đối tượng bị tình nghi?"
Diệp Thiều Quang nghe xong những gì cảnh sát nói thì bật cười như một thằng điên, mẹ nó chứ, bị người ta tính kế rồi.
Cảnh sát nói: "Anh là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân, mà thời gian lại không cách biệt nhau không quá nhiều. Khi chúng tôi đến, cả cái tầng này ngoài anh ra thì không có ai tới cả, thế nên anh bị liệt vào đối tượng bị tình nghi. Tạm thời mời anh đi với chúng tôi một chuyến, trước khi mọi chuyện được điều tra ra rõ ràng thì chúng tôi không thể để anh đi được."
Diệp Thiều Quang châm chọc cười một tiếng, là do anh quá sơ ý, không phát hiện ra sự bất ổn lúc đó.
Lăn qua lăn lại nửa ngày, cuối cùng kẻ bị chơi chính là anh, bọn họ đã sắp xếp tất cả chỉ để chờ anh tới.
Không chỉ biết anh sẽ tới mà còn tính ra được thời gian chính xác nữa, và quan trọng nhất là hiện trường lúc đó chỉ có một mình anh.
Một tia dữ tợn lướt qua mắt Diệp Thiều Quang.
Lão cáo già Diệp Kiến Công, con mẹ nó, cái lão già khốn nạn này, ngay cả ông mà mày cũng dám tính kế!