Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 877: Lấy em rồi, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em chứ?



Chương 877LẤY EM RỒI, CẢ ĐỜI NÀY ANH SẼ ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM CHỨ?

N

hạc Thính Phong cắn nhẹ lên vai cô một cái, “Không sao, nương nương cứ nghỉ ngơi đi, một mình anh làm là được rồi. Dù sao em cũng không ngủ được, anh cũng không ngủ được, không bằng vận động một chút thì hơn.”

Anh muốn phân tán sự chú ý của Yến Thanh Ti, gần đây trong lòng cô chất chứa quá nhiều chuyện. Lôi ra chuyện nào là nhức đầu chuyện đó.

Anh hy vọng Yến Thanh Ti biết, có anh ở đây cô không cần bận tâm nhiều như vậy, cô luôn luôn có một chỗ dựa vững chắc. Anh biết, Yến Thanh Ti của bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cô của trước đây giống như một con nhím, cho dù là đối mặt với ai, cô lúc nào cũng ở trong trạng thái phòng bị, lúc nào cũng có thể công kích để đối đầu với tất cả mọi người. Nhưng bây giờ, cô đã học được cách tiếp nhận thiện ý của người khác, cũng đã học được cách thử đối đãi tốt với người khác.

Đương nhiên… chủ yếu là vì bây giờ anh đang không nhịn được.

Một người đàn ông bình thường, trẻ trung, khoẻ mạnh, đối diện với một tiểu yêu tinh như Yến Thanh Ti cả ngày thì làm sao mà nhịn cho được.

Huống chi, hiện giờ cô còn đang không mặc gì, không mặc gì, không mặc gì… Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần.

Không có một người đàn ông nào có thể cự tuyệt được Yến Thanh Ti như thế này, thần thái quyến rũ, ánh mắt khép hờ, làn da trắng mịn, dáng vẻ yêu kiều, mái tóc dài đen sẫm ướt nước dính sát vào da.

Yến Thanh Ti cảm nhận được tín hiệu truyền đến từ cơ thể của Nhạc Thính Phong: “Được thôi… Anh đừng để em cảm thấy gì là được.”

“Nương nương, yêu cầu này hơi khó, người đàn ông của em có sức kéo dài bền bỉ chính là chuyện tốt, nếu không được thật… thì chắc em sẽ khóc đấy.”

Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Không việc gì… Ngày mai bảo bác gái hầm cho anh nồi canh bổ thận là được rồi!”

Khoé miệng của Nhạc Thính Phong cứng đờ: “Em… cái anh cần bây giờ không phải là thuốc bổ thận mà là hạ hoả, nếu em không muốn sủng hạnh anh thì có khi anh thật sự không được mất…”

Yến Thanh Ti mở mắt thật to, đôi mắt long lanh phủ một tầng sương mờ, đen như điểm mực, bình thản liếc Nhạc Thính Phong một cái.

Cái liếc đó khiến anh cảm thấy nửa người đều tê dại, “Không được, em đừng dùng ánh mắt đó để nhìn anh. Em nhìn một cái là anh chẳng còn tí sức lực nào cả…”

“Ào” một tiếng, Yến Thanh Ti vươn cánh tay ra khỏi mặt nước, vòng lên ôm lấy cổ của Nhạc Thính Phong.

“Nào, em đến thử xem anh còn sức nữa không…” Nói rồi cô ngẩng đầu lên hôn anh.

“Có, chỉ cần đối diện với em, lúc nào anh cũng có sức…”

Yến Thanh Ti cong cong khoé môi: “Xem ra ngày mai có thể không cần dậy rồi!”

Nhạc Thính Phong lẩm bẩm một câu: “Dậy cái gì mà dậy, giường dùng để ngủ chứ không phải là để dậy…”

“Hình như… cũng có lý lắm!”

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, càng lúc càng thân mật, càng lúc càng khó tách rời.

Nước trong bồn tắm từng chút từng chút một tràn ra ngoài, nước cũng dần lạnh đi, nhưng nhiệt độ trong phòng tắm từ từ tăng cao.

Lúc Nhạc Thính Phong bế Yến Thanh Ti ra khỏi phòng tắm, cô cảm thấy người mình đã mềm nhũn ra như cọng bún rồi.

Ăn uống no đủ tinh thần mới tốt được, đây mới là thuốc bổ tốt nhất.

Thuốc của anh chính là Yến Thanh Ti!

Thanh Ti buồn ngủ díp cả mắt, hỏi: “Nhạc Thính Phong… Sau này anh… nếu như lấy em rồi, sẽ đối xử tốt với em cả đời này chứ?”

Nhạc Thính Phong trả lời thẳng thừng: “Đương nhiên là không…”

“Hả?” Cơn buồn ngủ chớp mắt đã bay biến, Yến Thanh Ti trợn tròn mắt, chân đã giơ lên rồi.

Chỉ nghe thấy Nhạc Thính Phong hôn lên vành tai cô nói: “Một đời làm sao mà đủ, quá ít, anh muốn rất nhiều… rất nhiều…”