Hai người đi qua hành lang trên hồ nhân tạo kế bên lương đình, từ xa đã thấy Nhạc phu nhân và Tô lão thái đang đứng đó, chắc là đang đợi hai người họ.
Nhạc Thính Phong nói: "Xem kìa, anh bảo em rồi, không muộn được đâu, bà ngoại với mẹ còn ngồi bên ngoài kia kìa. Đi, chúng ta qua đó."
Còn chưa tới gần đã nghe thấy Tô lão thái nói: "Thật ra thì... mẹ không có cách nào để thích Thanh Ti cả, mẹ vẫn thích cô gái thanh thuần, đơn giản một chút, không suy nghĩ quá nhiều, giống như... cháu gái lão Uông vậy. Trước kia mẹ muốn tác hợp cho hai đứa nó, dù sao lúc Thính Phong còn bé cũng chơi đùa với cô bé đó rất tốt, nói không chừng có thể thành một chuyện tình thanh mai trúc mã..."
Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti cứng ngắc, tròng mắt Nhạc Thính Phong cũng sắp rơi ra ngoài, nói linh tinh gì vậy? Ai mà nhớ nổi con mẹ nào họ Uông hay Uổng chứ?
Nhạc Thính Phong đang định lên tiếng đã bị Yến Thanh Ti đè lại.
Cô xoay người đi, Nhạc Thính Phong lập tức đuổi theo.
Nhạc phu nhân phum một ngụm nước ô mai vừa uống vào miệng, nói: "Mẹ, đừng có xem... mấy cái chuyện tình Quỳnh Dao gì gì đó nữa đi. Mẹ muốn kiểu đó nhưng con không muốn. Thằng con trai ngốc của con chỉ số thông minh đã thấp, lại lấy thêm một đứa có chỉ số thông minh thấp về nữa thì cháu nội con sẽ thành cái dạng gì? Thằng ngu sao? Với con thì nhất định con dâu phải thông minh, đầu óc phải biết tính toán, tính khí còn phải tốt, con với Nhạc Thính Phong cố gắng bao lâu nay mới khiến Thanh Ti thích Thính Phong một chút, mẹ đừng có phá hoại chuyện của con."
Tô lão thái gật đầu: "Ai da, mẹ biết, mẹ chỉ nói một chút thôi... Dù sao thì Thính Phong cũng đã có người nó thích rồi, hơn nữa còn thích thật sự chứ không phải kiểu tùy tiện vui chơi một chút, mẹ có thể làm chuyện gì hồ đồ sao?"
Nhạc phu nhân vô cùng nghiêm túc nói: "Nói cũng như không, mẹ thật là... tuổi càng lớn lại càng hồ đồ. Chuyện này mà để Thanh Ti nghe được thì con bé phải buồn biết bao nhiêu, mẹ không thương Thanh Ti nhưng con thương."
Tô lão thái chua xót: "Con đúng là… có con dâu rồi thì mẹ đẻ cũng không cần."
"Mẹ, mẹ không trải qua nên mẹ không biết đó thôi, nếu không có Thanh Ti con đã bị người ta bắt nạt tới chết lâu rồi..."
"Được, được, được rồi, không nói gì bảo bối của con nữa, sao hai đứa nó còn chưa về?"
"Để con gọi điện hỏi xem."
...
Trong đêm tối, Yến Thanh Ti đi rất nhanh, Nhạc Thính Phong chạy ở phía sau liên tục gọi tên cô.
Trong một cái chớp mắt, Yến Thanh Ti rất muốn lao ra khỏi căn nhà xa lạ này, nhưng cuối cùng cô vẫn phải dừng lại.
Nhạc Thính Phong kéo tay cô, ôm lấy cô nói: "Bà ngoại chỉ thuận miệng nói thôi, em đừng coi là thật. Chuyện khi còn bé là chuyện mấy trăm năm trước rồi, họ Uông hay họ Uổng gì đó anh đã quên sạch rồi."
Yến Thanh Ti cố giải thoát những ấm ức trong ngực: "Em biết, em không giận, đi thôi, trở về thôi, đừng để mọi người chờ quá lâu."
Yến Thanh Ti không tức giận, chỉ cảm thấy có chút buồn rầu, cô đã cố gắng để Tô lão gia và Tô lão thái thích mình, nhưng... thật sự khó quá!
Chắc ngoại trừ Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân, sẽ chẳng có ai thích người như cô cả.
Đột nhiên bả vai bị đè xuống, Nhạc Thính Phong ghìm chặt lấy cô, trong đêm tối, giọng nói của anh trong trẻo lạnh lùng lại nghiêm túc: "Chỉ cần anh thích em là đủ rồi, em không cần phải nhân nhương bất cứ ai để họ thích em. Người thích em đã quá nhiều, anh còn chưa cho phép đây."
Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, vừa rồi cô lại không cẩn thận nói lời trong lòng ra mất rồi.
"Em không phải..." Trên môi chợt thấy lành lạnh, câu nói kế tiếp hoàn toàn bị chặn lại, cô nghe thấy tiếng anh nói tràn ra từ đôi môi hai người, anh nói: "Em phải nhớ, dù người khác có thích nhưng anh không thích thì cũng vô dụng, người khác không thích em, mình anh thích... là đủ rồi!"