Hạ An Lan từng thấy qua rất nhiều thiên kim tiểu thư ăn cơm rất tao nhã, mỗi người đều ăn cực kì ít, tựa hồ chỉ cần ăn nhiều một chút sẽ ảnh hưởng tới hình tượng vậy, không có bất cứ ai giống như Yến Thanh Ti, dám ở trước mặt ông mà ăn uống không chút cố kỵ, giống y như cô đã nói: cô không kén ăn, chỉ cần có thể ăn no là tốt rồi.
Cô ăn cái gì cũng ăn miếng to, ngấu nghiến như đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Yến Thanh Ti ăn được một lúc liền cảm giác là lạ, cô ngẩng đầu lên thấy Hạ An Lan đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia khiến cô không được tự nhiên, cô nuốt thức ăn trong miệng xuống, hỏi: "Ngài... Sao ngài không ăn?"
Hạ An Lan mìm cười: "Ta cũng chưa đói lắm, hôm nay cháu vừa mới tỉnh, không thể ăn quá no. Hơn nữa dạ dày cháu không tốt, ăn lưng bụng là được rồi, no quá... không tốt cho tiêu hóa."
Yến Thanh Ti “ồ” một tiếng, chun chun mũi, ăn lưng bụng là ăn bao nhiêu?
Đại khái thì cô chỉ phân ra được là đói với không đói, Yến Thanh Ti lại ăn thêm vài miếng cơm, sau đó để đũa xuống.
"Cháu ăn xong rồi sao?"
Yến Thanh Ti nhìn cơm trong bát một, nói: "Không phải ngài nói chỉ nên ăn lưng bụng thôi sao?"
Hạ An Lan cười: "Vậy bây giờ còn thấy đói nữa không?"
Yến Thanh Ti liếm liếm khóe miệng: "Vẫn... đói."
Hạ An Lan gắp cho cô một miếng măng: "Ăn thêm chút nữa đi, mới ăn quá ít."
Yến Thanh Ti sờ bụng một cái, lắc lư một hồi, rồi lại cầm đũa lên.
Hạ An Lan lại yên lặng quan sát Yến Thanh Ti ăn cơm.
Con bé mới chỉ là một cô gái 25 tuổi, nếu không phải trải qua quãng thời gian kia, có lẽ con bé cũng giống những cô gái cùng lứa vậy, có một tuổi thơ vui vẻ rồi từ từ trưởng thành, hưởng thụ một cuộc đời hoàn mỹ của một người bình thường.
Hạ An Lan nhìn qua những tin tức về Yến Thanh Ti trên mạng, tìm kiếm một hồi đều là tin tức phiến diện: bị bôi đen, scandal, làm gái gọi, quy tắc ngầm, đánh người... cái gì cũng có. Nếu là người không quen biết cô, khi nhìn những tin tức trên mạng kia sẽ cảm thấy cô gái này từ trong ra ngoài hoàn toàn là một người đàn bà xấu xa, hư hỏng... Những tin tức kia cố ý bôi đen cô trong mắt công chúng. Tận mắt nhìn thấy Yến Thanh Ti rồi, Hạ An Lan mới biết, con bé này thực ra thì... cũng khá đơn thuần.
Sau khi biết thân phận của ông chẳng qua chỉ là kinh hãi một chút, lại có chút khó hiểu, nghi ngờ nhưng tuyệt nhiên không có ý định làm thân nào, thậm chí còn có ý định tránh xa ông một chút, sợ bị ông hiểu lầm.
Con bé này thực sự khiến ông thấy đau lòng.
Giống như cô nói, còn sống thật tốt, cô chưa từng yêu cầu cái gì, mong muốn có lẽ chỉ là có thể sống vui vẻ, hạnh phúc một chút. Nhưng đối với cô chuyện này có lẽ không dễ dàng như vậy.
Từ góc ngồi của Hạ An Lan có thể trông thấy dấu vết bị siết trên cổ của Yến Thanh Ti, vết máu ứ đọng lại thành màu tím bầm. Tình huống lúc đó đúng là rất nguy hiểm, chỉ cần chậm một giây thôi có thể cô đã vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại rồi.
Tay cầm đũa của Hạ An Lan siết chặt một chút, ánh mắt cũng lạnh xuống.
Yến Thanh Ti ăn xong để đũa xuống, ngẩng đầu lên thấy Hạ An Lan vẫn đang nhìn cô, hình như ông ấy vẫn chưa ăn gì.
Yến Thanh Ti bỗng cảm thấy cực kì có lỗi, không phải do tướng ăn của cô quá xấu nên hù dọa vị đại nhân này đấy chứ?
Cô lúng túng nói: "Xin lỗi, tôi... chỉ là ăn nhiều một chút, ăn nhanh một chút..."
Hạ An Lan dịu dàng nói: "Không sao, như vậy rất tốt, chờ thêm hai ngày nữa là có thể ăn nhiều hơn rồi..."
Yến Thanh Ti luôn cảm thấy, mỗi khi Hạ An Lan nói chuyện với cô, ông sẽ cố gắng nhẹ giọng hết mức có thể, giống như sợ sẽ dọa đến cô vậy. Cô rất muốn nói với ông là ông không cần làm như vậy.