Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 991: Con không thể chọc đến người phụ nữ đó, cũng không dám dây vào cô ta



Du Hí càng nghĩ càng sợ, anh ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Nhà họ Hạ này đúng là một cái hố lửa mà. Còn ở lại đây nữa anh ta sẽ bị thiêu chết mất.

Du phu nhân kéo Du Hí đang loanh quanh như con ruồi mất đầu lại, nói: “Nhưng mẹ họ Hạ.”

Du Hí thở hắt ra một cái, giằng tay ra khỏi tay của Du phu nhân: “Mẹ cũng đâu phải họ Hạ. Mẹ, mẹ không phải là người nhà họ Hạ, tại sao mẹ lại không thể hiểu rõ sự thực này cơ chứ?”

Câu nói này đập nát ảo tưởng của Du phu nhân, bà ta chán chường ngồi ở đó, cả người như thể bị rút hết tinh lực.

Bà ta vốn dĩ là một con người cực kì lạnh lùng lý trí, rất biết nhẫn nại. Nhưng gần đây, kể từ khi Yến Thanh Ti xuất hiện, thái độ của Hạ An Lan, Hạ lão gia, Hạ thái thái đối với bà ta đều thay đổi, hết lần này đến lần khác châm chọc, rồi sau đó là bài xích, khiến bà ta cảm thấy bọn họ sắp dồn bà ta vào con đường cùng.

Yến Thanh Ti ở nhà họ Hạ càng ngày càng thuận buồm xuôi gió thì bà ta lại ngày càng căng thẳng, càng lúc càng sợ hãi.

Bởi vì bà ta sợ có một ngày, mọi công sức tính toán mấy chục năm của bà ta sẽ đổ sông đổ bể hết!

Du Hí khập khiễng bước đến bên cạnh: “Mẹ, những lời ngày hôm nay mẹ hãy cứ coi như là chưa từng nói. Yến Thanh Ti là người mà con không thể dây vào, mà con cũng không dám dây vào cô ta, mẹ muốn con sống thật tốt thì mẹ đừng tìm phiền toái cho con và cho cả bản thân mẹ nữa. Cuộc sống của chúng ta bây giờ cũng rất tốt mà, sao mẹ cứ nhất quyết phải theo đuổi những thứ ở đâu đâu thế? Mà mẹ cũng đừng đặt kì vọng gì quá lớn ở con. Bản thân con ấy à… Chẳng có hoài bão gì hết, con chỉ muốn có thể ăn no rồi chờ chết thôi, vui vẻ bình yên cho đến lúc chết.”

Du phu nhân ôm mặt, thất thanh khóc rống: “Con không hiểu, con không hiểu….

Du Hí thở dài một tiếng: “Tại sao con lại không hiểu cơ chứ? Chỉ cần mẹ nhìn rõ điều này, tất cả mọi thứ đều trở nên đơn giản. Nhà họ Hạ cũng đã cho mẹ không ít, nếu như không có nhà họ Hạ thì làm sao mẹ có thể lấy ba con được? Mẹ xem, những thằng đàn ông có tiền, có thằng nào mà không bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, nhưng ba con có dám làm thế không? Còn không phải là vì mẹ đi ra từ nhà họ Hạ sao? Mẹ, rất nhiều phụ nữ ở Hải Thành đều rất ngưỡng mộ mẹ.”

Du phu nhân lắc đầu: “Mẹ cũng muốn thế, mẹ cũng muốn sống một cuộc sống bình yên. Nhưng…Yến Thanh Ti đã xuất hiện, nó sẽ phá hủy tất cả của mẹ….”

“Không đâu mà mẹ, chỉ cần chúng ta không chọc đến cô ta là được rồi.”

“Đã không còn kịp nữa rồi.”

“Cái gì mà không kịp hả mẹ? Mẹ đã làm gì thế? Mẹ…”

Du Hí nhìn mẹ mình khóc đứt ruột đứt gan thì trong lòng cũng cảm thấy thật khó chịu nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Anh ta đứng bên cạnh nhìn mẹ mình khóc suốt mười mấy phút. Sau khi khóc xong, bà lại quay về là một Du phu nhân trước đây, lạnh lùng lý trí, dịu dàng nhã nhặn. Nếu không phải vành mắt vẫn còn đang đỏ hồng chứng tỏ bà vừa mới khóc xong, anh ta cũng không dám tin rằng người phụ nữ vừa khóc lóc thảm thiết vừa nãy là bà.



Buổi trưa, thời tiết khá đẹp, Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong đẩy Hạ lão thái ra ngoài đi dạo

Cảnh quan của bệnh viện rất tốt, đã vào thu, trong vườn hoa có một loài hoa không biết tên đang nở, Yến Thanh Ti bèn chạy qua đó hái một ít về cắm trong phòng bệnh.

Nhạc Thính Phong nhân lúc cô đi dừng lại hỏi bà: “Bà ngoại, bà ngoại… bà thấy con có tốt không?”

Lão thái thái cười hì hì, nheo mắt nhìn Thanh Ti đang ở không xa: “Con tốt lắm!”

“Thế bà thấy con lúc nào có thể lấy được Thanh Ti về nhà đây?”

“Cái này ấy à…”

Nhạc Thính Phong đứng trước mặt Hạ lão thái, giở công phu làm nũng ra: “Bà ngoại, con đảm bảo sẽ đối tốt với Thanh Ti. Bọn con kết hôn sớm một chút, tranh thủ năm sau có đứa chắt cho bà bế, bà thấy thế nào ạ?”

Đôi mắt của lão thái thái vẫn mang nét cười, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, nói: “Được thì được, nhưng mà… đâu thể để nhà gái đến nhà trai cầu thân được đúng không?”