Boss Là Nữ Phụ

Chương 406: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (16)



Thời Sênh không nhìn nổi liền quay đầu đi.

Phong thái của vị giáo chủ này, cô không muốn nhìn một chút nào cả.

Có nhìn cũng chỉ làm bẩn mắt.

“Đánh không?” Giang Trạm không thèm để ý những lời châm chọc phía dưới lôi đài. Hắn chỉ thanh Xích Tiêu Kiếm về phía Phó Diệc Vân.

Con chó con trắng như tuyết cứ quanh quẩn mãi bên chân hắn, nhiều lúc lại cắn lấy vạt áo của hắn kéo kéo đùa chơi.

Lẽ ra phải là một hình ảnh ngang ngược khí phách ngút trời, kết quả là chỉ vì con chó con này, mà hình ảnh lại trở nên vô cùng buồn cười.

Phó Diệc Vân lạnh lùng đưa mắt nhìn Giang Trạm, không nghênh chiến cũng không từ chối.

Giang Trạm hùng hùng hổ hổ, tự coi như Phó Diệc Vân đã nhận lời, cầm Xích Tiêu Kiếm xông về phía trước. Con chó nhãi nhép kia bị hất tung trên đất, kêu lên hai tiếng “Ẳng ẳng” nghe rất thảm thiết, phản đối hành vi bạo lực của chủ nhân.

Thời Sênh đã dự liệu được cảnh Giang Trạm bị đánh thảm hại.

Đúng là mất mặt cô quá.

Quả đúng như dự đoán, chưa đến hai mươi chiêu, Giang Trạm đã bị Phó Diệc Vân đánh cho tơi bời, ngã xuống lôi đài một cách thảm hại.

Người dưới lôi đài cũng rất nghi ngờ, nhân vật phản diện này không phải là thiên hạ vô địch, không có đối thủ sao?

Sao lại có thể dễ dàng bại trận như vậy?

Lần trước thì họ còn có thể hiểu, dẫu sao hắn cũng động thủ với Vô Tranh trước. Nhưng lần này rõ ràng Phó Diệc Vân rơi vào tình thế không thuận lợi.

Mấy người lập tức vây lấy Giang Trạm, “Giang ma đầu, lần này xem ngươi chạy thế nào!”

Gương mặt Giang Trạm co rúm, rồi đột nhiên hét lên với Thời Sênh, “Giáo chủ, cứu mạng.”

Thời Sênh: “...”

Nghe nhầm rồi, chắc chắn là nghe nhầm.

“Ngươi gọi ai là giáo chủ? Giang ma đầu, đừng làm người khác hiểu nhầm.”

Giang Trạm chỉ vào Thời Sênh: “Cô ấy là giáo chủ mới của Ma giáo chúng ta.”

Thời Sênh: “...” Nhân vật phản diện đại nhân, người thực sự chơi xỏ đồng đội sao?

Bản cô nương ta xem kịch, có trêu ghẹo gì ai đâu.

Người xung quanh đều lập tức nhìn Thời Sênh với ánh mắt ngạc nhiên.

Đại đa số bọn họ đều ra vẻ thăm dò nghi hoặc.

Đây là chó cắn chó? Chỉ vì mạng sống, đến bảo tọa của giáo chủ cũng không cần.

“Vô Tranh cô nương?” Cho một lời giải thích đi.

Thẩm Tinh Dương nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh thong thả đứng dậy, nhảy từ trên bục xuống, đạp tung đám người đang vây quanh Giang Trạm một cách thô bạo.

Mọi người lập tức rút vũ khí, lời thoại của bọn họ còn chưa kịp nói.

Thời Sênh đã đè Giang Trạm xuống đánh một trận.

“Vô Tranh, cô điên rồi, bây giờ là lúc phải đoàn kết đối phó với bên ngoài, cô đánh ta làm gì?”

Đau quá!

“Ngươi có bị ngu không, có bị ngu không?” Thời Sênh vừa đánh vừa chửi.

Chưa bao giờ gặp một tên nhân vật phản diện ngu dốt đến thế này.

Dốt nhất trong lịch sử.

Trí thông minh của ngươi đều bị con chó nhãi nhép kia ăn hết rồi à?

Đúng là đen đủi.

Đánh xong, Thời Sênh liền xoay thanh kiếm, chỉ thẳng về đám người đang chuẩn bị vây lại, “Làm sao, muốn giết ta?”

“Vô Tranh cô nương, hãy giao Giang Trạm cho chúng ta.”

Thời Sênh hống hách nói, “Người của ông, dù có băm ra cho chó ăn cũng không giao cho các ngươi.”

Băm ra cho chó ăn...

Con chó nhãi nhép vui mừng vẫy đuôi trên lôi đài. Hình như nó cũng đang chờ đợi mùi vị của chủ nhân nhà mình.

Hai tay Giang Trạm ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh. Cô gái này lại muốn băm hắn ra cho chó ăn. Câu nói “độc ác nhất là lòng dạ đàn bà” quả không sai chút nào.

“Vô Tranh, cô quả nhiên cùng một phe Ma giáo!” Câu nói vừa rồi của cô, vô tình thừa nhận câu nói của Giang Trạm là thật.

Bất luận cô làm thế nào khiến Giang Trạm nhường lại ngôi vị giáo chủ, thì bây giờ cô cũng chính là người của Ma giáo, là đối tượng để bọn họ bao vây.

“Đừng có nói khó nghe như vậy, ta chỉ hướng dẫn Ma giáo cách làm giàu thôi.”

Phù....

Hướng dẫn Ma giáo cách làm giàu, cô bị bệnh hả?

“Được, ta không phí lời với các ngươi. Kẻ nào muốn giết ta, thì lên đây. Nói nhiều như vậy, sắp tạo ra được em bé rồi đấy.”

Đám người ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, Vô Tranh này đúng là kiêu căng tự phụ vô đối.

Thẩm Tinh Dương không nói, người bên cạnh ông ta tranh luận ồn ào.

Cuối cùng có một người không chịu được, liền nhảy ra trước, “Hôm nay, ta đến lĩnh giáo xem đồ đệ của Dược bà bà có bản lĩnh phi thường gì?”

“Cô được không?” Giang Trạm đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi.

Thời Sênh tức giận, “Ta không được, thì ngươi lên?”

Giang Trạm nhất thời kích động, “Lên thì lên.”

Hắn đường đường là một người đàn ông, còn cần phụ nữ đứng trước mặt hay sao?

Đương nhiên Giang Trạm đã quên luôn vừa rồi là ai đã gài bẫy Thời Sênh.

Thời Sênh nhếch miệng, “Được rồi, đừng có quấy rối ông, bế con chó nhãi nhép của ngươi đứng sang một bên, đao kiếm không có mắt.”

Tay trái Thời Sênh nắm chắc cổ tay, cô xoay vài vòng, thanh kiếm như khuấy nhiễu trong không trung.

Thần sắc Thời Sênh u ám nhìn người đứng đối diện.

Người này thấy vậy, da đầu bỗng nóng ran lên, lồng ngực cũng phập phồng nhanh hơn, rồi hét lớn xông lên, “A!!”

Hắn chạy nhanh như bay về hướng Thời Sênh. Những người xung quanh đều lần lượt lùi về sau, nhường lại một khoảng trống.

Thời Sênh vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, đưa mắt lặng lẽ nhìn người đang xông lại, đám người bất giác nín thở.

Đến khi người đó chỉ còn cách Thời Sênh khoảng nửa mét, cánh tay cô mới nhanh chóng nâng lên.

“Sụt...”

Vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt.

Động tác của người kia bỗng nhiên cứng đờ ở đó, đưa ánh mắt không thể tin ngước nhìn Thời Sênh, rồi ánh mắt ấy dần dần tan rã.

Một chiêu...

Một chiêu...

Sao có thể như vậy!

Thời Sênh cười rồi rút kiếm ra, tiện chân đạp cho hắn một cái.

Đợi hắn rơi xuống đất, thì đã không còn thở nữa.

Những người bên cạnh vội vàng chạy tới xem. Bọn họ phẫn nộ chỉ tay chất vấn Thời Sênh: “Yêu nữ, ngươi gian trá.”

“Ta gian trá thế nào?” Thời Sênh nhíu mày.

Bản cô nương còn không biết mình gian trá.

Mà ngươi lại nhìn ra ta gian trá, tuyệt thật!

“Lúc trước ngươi không lấy vũ khí ra, đột nhiên lại lấy vũ khí ra, đó chẳng phải là gian trá thì là gì?”

Thời Sênh cười giễu cợt, giọng nói mỉa mai vang trong không trung, “Ta có lấy vũ khí hay không đó là chuyện của ta, đã ngu rồi thì đừng trách người khác quá lợi hại?”

Mặt người đó tối sầm lại, cô gái này đang xỏ xiên hắn ngu dốt sao?

“Mọi người cùng xông lên, giết yêu nữ và ma đầu.”

“Giết!”

Giang Trạm vô tội: “...”

Sao lại lôi cả hắn vào?!

Cả lôi đài bỗng nhiên trở lên hỗn loạn, một đám người bao vây Thời Sênh và Giang Trạm.

Thanh kiếm của Thời Sênh quét qua một đường, những kẻ từng thấy được uy lực của thiết kiếm đều sợ chết chạy tới bao vây Giang Trạm.

Chỉ có những người ngấp nghé hy vọng có được thanh kiếm này mới bao vây tấn công Thời Sênh.

Nhưng đến cái sống kiếm bọn họ cũng không có cơ hội để sờ vào, thì đã ngã rạp dưới thanh kiếm này.

Ánh chiều tà của mặt trời chiếu rọi làm trời đất bên này ánh lên một màu máu đỏ, dưới đất khắp nơi đều là máu, ánh đao bóng kiếm cứ bay lên loạn xạ.

Biểu hiện của Thời Sênh từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều không có gì thay đổi, dường như thứ cô giết không phải người, mà chỉ là những thực vật không có sinh mạng, một nhát kiếm đi qua, là cắt rơi một hàng.

Giang Trạm sức cùng lực kiệt, thể lực của một người dù sao cũng có hạn, nhưng nhìn bộ dạng thoải mái của Thời Sênh, hắn liền nghiến răng tiếp tục vung kiếm.

Không thể để bị so sánh với một cô gái.

Có lẽ Thời Sênh giết quá nhiều người, nên cuối cùng Phó Diệc Vân và Thẩm Tinh Dương cũng tham gia chiến đấu.

Thời Sênh bỗng nhiên ngắm trúng Phó Diệc Vân, chăm chăm tấn công hắn.

Phó Diệc Vân hiển nhiên không biết mình làm thế nào mà được cô “thích” như vậy, bao nhiêu người ở đây mà cô chỉ nhằm vào hắn không chịu thôi.

Thời Sênh hiểu rõ, mình không thể giết Phó Diệc Vân, nhưng có thể khiến hắn trở thành một tên tàn phế cũng được.

Các chiêu càng lúc càng tàn nhẫn hơn.

Phó Diệc Vân có chút ứng phó không kịp. Nếu không phải có Thẩm Tinh Dương hỗ trợ bên cạnh, Phó Diệc Vân cũng nghi ngờ rằng lúc này mình đã bị chém cho mấy phát rồi. Nội lực của cô gái này không lợi hại lắm, thứ lợi hại nhất chính là thanh kiếm trong tay cô ấy. Binh khí thông thường đều bị kiếm của cô ta chém gãy, đơn giản như chém củ cải vậy.
— QUẢNG CÁO —