Bộ Kinh Vân vô cùng ghét bỏ thứ đồ trên tay Thời Sênh, “Học viện Cửu Châu nghèo nàn đến mức đó sao?”
Thời Sênh cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay, chỉ bằng nắm tay, hình tròn, màu đen, bên trên có khắc rất nhiều đường nét, có lẽ là một loại phù trận nào đó.
Bộ Kinh Vân làm như không hề coi trọng thứ đồ ấy, có lẽ cũng không phải là thứ đồ tốt đẹp gì, Thời Sênh thuận tay nhét vào tay hắn.
Bộ Kinh Vân: “…” Hắn là cái thùng rác sao? Cái gì cũng nhét cho hắn vậy?
Thời Sênh gặp Tần Lang Nguyệt ở chỗ lên đài.
“Nha đầu, con cẩn thận đấy.” Chung Thập Nhất đang dặn dò Tần Lang Nguyệt, “Người của Cửu U Điện xưa nay nham hiểm, đề phòng chúng giở thủ đoạn hạ lưu.”
“Ăn nói hàm hồ.” Bộ Kinh Vân bất ngờ xông ra nói.
Chung Thập Nhất và Tần Lang Nguyệt đều nhìn về phía Bộ Kinh Vân. Tần Lang Nguyệt nhìn thấy Thời Sênh, trên người bỗng nhiên phóng ra một luồng sát khí.
Bộ Kinh Vân liếc nhìn cô ta một cái, sát khí trên người Tần Lang Nguyệt như nước triều rút đi, trong đôi mắt cô ta thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng bị sự nghi hoặc áp xuống, nhìn chằm chằm vào Bộ Kinh Vân.
“Tiểu cô nương Thẩm gia, tại sao ngươi lại tùy tiện dẫn theo người ngoài vào học viện?” Chung Thập Nhất đánh giá Bộ Kinh Vân, sau đó trầm giọng nói, “Tuy ngươi là đối tượng được đào tạo trọng điểm của học viện nhưng cũng không thể coi thường quy định của học viện được.”
Thời Sênh lắc lắc vai, “Bây giờ ta đã dẫn vào mất rồi, chi bằng ông ném hắn ra ngoài đi?”
Ngươi dám ném, đám người đối diện kia sẽ xé xác ngươi ra.
“Hừ, sau khi chuyện này kết thúc, nếu ngươi mạng lớn ta sẽ tìm ngươi tính sổ.” Thứ do Diệp Thiên Nam dạy dỗ quả nhiên chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
“Ừm, từ trước đến nay ta vẫn luôn lớn mạng.” Thời Sênh tán đồng gật đầu.
Chung Thập Nhất: “…” Cô nương này tại sao lại mặt dày như vậy chứ?
Tần Lang Nguyệt không biết đang nghĩ gì, lúc này chợt cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô ta.
Chung Thập Nhất da mặt không dầy như Thời Sênh, không nói lại được với cô, chỉ đành hừ giọng rồi không thèm để ý đến cô nữa.
Dù sao thì một khi đã bước lên đài, tỷ lệ xuống được là vô cùng thấp.
“Lát nữa ngươi nhớ nói với chúng nương tay chút với Điện chủ phu nhân tương lai, kêu chúng giả bộ chút được không?” Thời Sênh bắt đầu thương lượng với Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân lạnh lùng liếc nhìn cô, “Ai nói ngươi là Điện chủ phu nhân tương lai của ta?”
Đồ mặt dày!
“Ta nói chứ ai!” Thời Sênh thể hiện đó như lẽ đương nhiên, “Nếu ngươi không kêu chúng nhường ta thì ta chỉ có thể nhẫn tâm ra tay rồi. Ngươi muốn nhìn thấy chúng chết hay là muốn thấy ta và chúng phối hợp với nhau đóng kịch, ngươi tự chọn đi.”
Bộ Kinh Vân: “…” Nữ nhân đáng ghét này!
Lũ ngốc đó tuy hơi ngốc nghếch nhưng cũng coi như trung thành với hắn, để chúng chết như vậy quả thật đáng tiếc.
Bộ Kinh Vân cân nhắc một hồi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hộ pháp.
Hộ pháp ngay lập tức tiếp nhận ánh mắt ra hiệu của Điện chủ, cũng không biết hai người giao lưu thế nào, dù sao thì cuối cùng Hộ pháp cũng nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt cổ quái, rồi nghiêng đầu căn dặn người đứng bên cạnh.
Thời Sênh hài lòng vỗ vỗ lồng ngực Bộ Kinh Vân: “Làm tốt lắm.”
“Hừ!”
Thời Sênh: “…”
Muốn lật bàn!
Đã nói là tên thần kinh cơ mà? Sao bây giờ lại biến thành kẻ kiêu ngạo rồi?
Cốt truyện đúng là lừa người mà!
…
Với tư cách là nữ chính, tất nhiên Tần Lang Nguyệt là người cuối cùng lên sàn đấu, như vậy mới thể hiện được cô ta giành được chiến thắng không hề dễ dàng, mới có thể trở thành vị anh hùng phản kích chuyển bại thành thắng.
Nhưng lần này có Thời Sênh, chuyện đóng kịch giả bộ, xin lỗi nhé, một mình cô bao trọn rồi.
Cô vừa bước lên sàn đấu, đám đệ tử Cửu U Điện đã run cầm cập một cách đầy khoa trương, cuối cùng chỉ vừa lắc đầu đã đi xuống khỏi đài tỷ võ.
Trừ đám người của Cửu U Điện, tất cả mọi người đều đờ mặt ra.
Cái quỷ gì vậy?
Sư tỷ Dao Quang vừa lên, người của Cửu U Điện đều không dám đánh nữa?
Người tiếp theo lên, có người giả bộ công kích đôi ba chiêu, nhưng đều nhượng bộ quá rõ ràng, những người không mù đều nhìn ra được.
Có người trực tiếp nhận thua.
Màn kịch này bản cô nương cho 1001 điểm, thêm một điểm cũng không sợ bản thân kiêu ngạo.
Người của Cửu U Điện cũng không giải thích gì, sau khi toàn bộ mọi người lên sàn đấu hết, cuối cùng Hộ pháp lên nói một câu, năm nay cam chịu nhận thua, sang năm lại tới khiêu chiến, nói xong dẫn người rời đi.
Trên sàn đấu chỉ còn lại Thời Sênh độc chiếm uy phong, dưới sàn đấu là vẻ im ắng đến đáng sợ.
Trận thắng này cũng quá không hợp lý…
“Thẩm Dao Quang, ngươi câu kết với Cửu U Điện.”
Trong đám đông bỗng có người hét lớn, trong khung cảnh yên tĩnh lúc này, tiếng hét vô cùng chói tai.
Thẩm Dao Quang nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ đó lại là người của Thẩm gia.
“Cấu kết với Cửu U Điện? Không phải chứ, sư tỷ Dao Quang tại sao lại cấu kết với Cửu U Điện?”
“Mấy người chớ có ăn nói hàm hồ, sao Dao Quang sư tỷ lại cấu kết với Cửu U Điện chứ, bây giờ là học viện chúng ta chiến thắng đó.”
“Thắng sao? Thẩm Dao Quang vừa lên sàn đấu, người của Cửu U Điện đều không ra tay, như vậy mà coi là thắng sao?”
“Nhưng tại sao Dao Quang sư tỷ lại cấu kết với Cửu U Điện? Có lẽ là vì người của Cửu U Điện đều không đánh lại được Dao Quang sư tỷ đó? Dao Quang sư tỷ lợi hại như vậy cơ mà…”
Dưới sàn đấu, mọi người bàn tán xôn xao, Thời Sênh lại không có phản ứng gì, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng lướt qua một lượt đám đông, dừng lại trên người Quân Hàn Lâm. Quân Hàn Lâm nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng tà ác.
Thời Sênh khẽ cong miệng, lông mày cong cong nhìn Quân Hàn Lâm cười.
Nam chính đại nhân lại mượn đao giết người, muốn dùng chiêu này để đối phó cô sao? Hay là muốn để Thẩm gia chịu áp lực, bắt buộc phải cô lập cô?
Quân Hàn Lâm bị Thời Sênh cười đến độ cũng thấy hoảng sợ, nhưng ngay lập tức não bộ thanh lọc thông tin, nhận thấy không có bất kỳ sơ hở nào, trong lòng mới yên tâm đi phần nào.
“Yên lặng!” Giọng nói của Chung Thập Nhất lập tức vang vọng toàn bộ không gian, “Thẩm Dao Quang, ngươi có cấu kết với Cửu U Điện không?”
“Câu kết thì sao mà không câu kết thì sao?” Thời Sênh nhếch đôi lông mày, “Không lẽ các ngươi vẫn có thể đánh được Cửu U Điện sao?”
Đám người này căm ghét, thù hận Cửu U Điện, nhưng khi người của Cửu U Điện đến lại không dám làm gì. Không những không dám làm gì mà còn dâng lên đồ ăn món ngon vật lạ cho người ta nữa!
Điển hình của việc miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật.
“Thẩm Dao Quang, ngươi là thiên tài do học viện bồi dưỡng, sao có thể câu kết với người của Cửu U Điện, ngươi có mưu đồ gì?” Người dưới sàn đấu không nhịn được lại một lần nữa lên tiếng.
“Ta có thừa nhận là ta câu kết với Cửu U Điện rồi sao?” Thời Sênh nhìn người vừa lên tiếng, thần sắc thoáng nét châm chọc.
Người đó nghẹn lại, nhưng rất nhanh chóng lại phát đợt tấn công mới, “Vừa nãy đám người của Cửu U Điện không tấn công ngươi! Nếu ngươi không câu kết với Cửu U Điện thì tại sao chúng lại nhân nhượng cho ngươi?”
“Chắc là do họ thấy ta đẹp nên không nỡ ra tay chăng? Họ nhân nhượng cho ta chỉ vì nhan sắc xinh đẹp của ta, lẽ nào ta cản được họ sao?” Thời Sênh tự sướng sờ sờ lên gương mặt mình, cảm thán, “Không lẽ xinh đẹp quá cũng là một cái tội sao?”
“…”
Đám đông một lần nữa rơi vào im lặng.
Đã từng thấy người khác tự sướng, nhưng chưa từng thấy ai tự sướng đến độ như vậy.
“Sư tỷ Dao Quang nói đúng lắm, người của Cửu U Điện chịu nhân nhượng, tại sao có thể trách Dao Quang sư tỷ được.”
Đám fan não tàn của Thẩm Dao Quang bắt đầu lên tiếng làm dịu tình hình.