Boss Là Nữ Phụ

Chương 1998: Chúa tể của tinh tế (44)



Sau khi Thời Sênh giết chết Thượng Quan Phổ liền phủi tay không làm gì. Thượng Quan Phổ để lại một đống cục diện rối rắm, Thời Sênh không làm, những người còn lại lại chẳng ai làm được.

Liên Minh lúc trước chạy trốn giờ lại thò mặt ra tranh công khiến cho tinh hệ Xích Nguyệt khiến người của sáu đại gia tộc tức giậm chân, thế nhưng vì thấy thực lực của mình không bằng người ta nên chỉ đành im miệng ấm ức.

Cần rất nhiều thời gian mới rửa sạch được chiến trường, hơn nữa vẫn còn một ít dư đảng còn lại của Thượng Quan Phổ, vì thế việc rửa sạch càng thêm khó khăn. Sáu đại gia tộc của tinh hệ U Minh chịu trách nhiệm dọn dẹp ở địa bàn của mình, chỉ có Hoàng thất và các hành chính tinh là đứng nhìn.

Hiện giờ chẳng có ai trong Hoàng thất dám đứng ra chủ trì đại cục. Sau khi Thượng Quan Phổ chiếm được Đế Đô Tinh thì Đại hoàng tử đã bị xử tử, hiện giờ Hoàng thất còn có ai chứ?

Đúng!

Nhị hoàng tử!

Người của Hoàng thất vội vã chạy đi tìm Nhị hoàng tử. Nhưng mà đừng nói là Nhị hoàng tử, ngay một sợi tóc của hắn cũng chẳng ai tìm được.

Nơi ở của Nhị hoàng tử đã bám đầy bụi bẩn, không biết đã bao lâu không có người ở.

Người của Hoàng thất bị đẩy vào đường cùng, đành phải đẩy một người của chi thứ lên ngôi mới miễn cưỡng khống chế được cục diện hiện tại.

Chờ đến khi người của các đại tinh hệ quét dọn xong chiến trường thì mới nghĩ tới một việc vô cùng quan trọng... Tinh Võng.

Tinh Võng như bị động kinh vậy, lắm lúc có thể dùng, lắm lúc lại không thể, tần suất còn chẳng có quy luật gì hết, giống như phải xem tâm trạng của Tinh Võng, nó muốn online thì online, không muốn online thì offline luôn.

Không biết ai truyền ra tin Tinh Võng chập cheng như vậy là vì Thời Sênh.

Diêm gia chủ là người đầu tiên đưa thiệp tới bái phỏng.

Thập Phương ngăn Diêm gia chủ bên ngoài Lam Tinh, vẻ mặt nghiêm túc thuật lại lời của Thời Sênh, “Diêm gia chủ, mời trở về đi, gia chủ sẽ không gặp ngài đâu.”

“Thập Phương, chẳng lẽ cậu muốn nhìn Tinh Tế như bây giờ sao?” Diêm gia chủ khuyên nhủ Thập Phương, không có Tinh Võng, cho dù Tinh Tế có khôi phục lại thì cuộc sống bình thường của rất nhiều người vẫn bị ảnh hưởng, có khả năng khoa học kỹ thuật còn đi lùi lại.

Thập Phương đáp với vẻ mặt lạnh nhạt, “Diêm gia chủ, gia chủ quyết định thế nào thì tôi sẽ chấp hành như thế.”

Diêm gia chủ: “...”

Diêm gia chủ không cam lòng rời đi, tiếp theo lại có người của gia tộc khác tới. Ngay cả Mộ Ý cũng tới, có điều Mộ Ý không tới tìm Thời Sênh nói chuyện Tinh Võng mà là tới tìm Mộ Bạch.

Cái này quả đúng là hận quá sâu, đến tận lúc này rồi mà vẫn còn nhớ thương kẻ thù của mình.

Thời Sênh liền ném Mộ Bạch ra, Mộ Ý đuổi Mộ Bạch chạy khắp Tinh Tế, ngay cả Mộ gia cũng chẳng thèm quan tâm.

Sau người của sáu đại gia tộc thì tới lượt người của Liên Minh. Đám người này xông tới cửa chẳng khác nào thổ phỉ, nhưng sau đó lại cúp đuôi trở về.

Lăn lộn mấy ngày, Tinh Võng vẫn luôn trong tình trạng lúc được lúc không, sau đó là mất luôn, thế là mọi người chẳng ai thèm sử dụng Tinh Võng nữa.

Còn chẳng bằng lúc chập cheng, vì lắm lúc chập cheng nhưng lại kéo dài khá lâu, bọn họ có thể sử dụng Tinh Võng một lúc.

“Gia chủ, chuyện Tinh Võng, ngài định tính thế nào ạ?” Thập Phương nhìn Thần Hành đang ôm đùi mình, hỏi Thời Sênh với vẻ khó hiểu. Thần Hành đã chẳng còn liên quan gì với Tinh Võng nữa, tuy rằng Tinh Võng vẫn có thể vận hành nhưng tất cả mọi người lại không có cách nào đăng nhập, chẳng khác nào lúc nó không vận hành cả.

“Liên quan gì tới tôi chứ.” Thời Sênh tỏ vẻ chẳng quan tâm.

“Nhưng mà người bên ngoài không ngừng tìm tới cửa...” Ngay cả tinh hệ Xích Nguyệt cũng phái người tới, lúc trước Thời Sênh cho nổ Đế Đô Tinh của bọn họ, lúc này Thời Sênh còn ném Caroll lại hành tinh hoang vắng kia, làm cho nửa tháng sau người ta mới tìm được hắn trong tình trạng nửa sống nửa chết và cứu về.

Rõ ràng là đã đắc tội triệt để với tinh hệ Xích Nguyêt, người ta đã phái hẳn hai tinh hạm tới bên ngoài Lam Tinh rồi.

Như thể nếu cô không đồng ý để Tinh Võng hồi phục lại thì bọn họ sẽ lập tức phát động tấn công vậy.

“Mặc kệ bọn họ đi.” Thời Sênh xua tay ý bảo Thập Phương mau đi đi, “Phượng Từ, anh đã khỏe lại chưa?”

Thập Phương nhìn trời không biết nói gì, đành mang theo bộ trang sức đeo chân rời đi.

“Gia chủ và thiếu gia Phượng Từ lại định đi đâu thế?”

“Về nhà chính.” Thần Hành nghiêng đầu, “Thập Phương, chúng ta đi chơi đi.”

Thập Phương: “...” Chơi cái gì mà chơi chứ, giờ anh ta nhìn đám người ở bên ngoài kia thì cũng thấy tóc bạc trắng cả đầu rồi đây.

...

Thời Sênh dẫn Phượng Từ về nhà chính gặp Ngu Tường. Ngu Tường vui vẻ làm một bàn đầy đồ ăn, chúc mừng cô bình an trở về.

“Ăn nhiều vào, ăn nhiều vào.” Dì Ngu gắp cho Thời Sênh một gắp đồ ăn, hốc mắt ửng đỏ.

Nhìn cô lại như nhìn thấy Hạ Sơ, nếu Hạ Sơ còn sống...

“Dì Ngu...” Thời Sênh siết chặt đôi đũa.

Ngu Tường ngẩng đầu nhìn cô, “Sao thế? Ăn không ngon à?”

“Không phải đâu dì Ngu.” Thời Sênh đặt đũa xuống, “Có mấy câu định nói với dì thôi.”

Trong lòng Ngu Tường lộp bộp một chút, bỗng nhiên nói với vẻ hơi trốn tránh, “Có gì thì cứ ăn đi rồi nói, ăn xong rồi hãy nói cũng được... Dì Ngu đi xem canh thế nào, con với Tiểu Từ cứ ăn trước đi.”

Thời Sênh nhìn dì Ngu vội vàng đi mất. Cô lại nghiêng đầu nhìn Phượng Từ đang cắm cúi ăn cơm.

Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Thời Sênh, tốc độ và cơm của Phượng Từ cũng chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn cô, tầm mắt vừa lúc đối xứng nhau.

Thời Sênh giơ tay gạt lọn tóc rũ trên trán hắn, “Anh bảo em có nên nói ra hay không?”

Phượng Từ chậm rãi đặt bát xuống, cầm lấy tay Thời Sênh bằng cả hai tay, “Có lẽ bà ấy đã nhận định là Hạ Sơ chết rồi, em nói ra thì có được gì đâu chứ? Cuối cùng thì cô ấy vẫn chết đấy thôi.”

Thời Sênh kinh ngạc, “Không ngờ anh lại nói được mấy lời như thế này đấy.”

Cô còn tưởng hắn sẽ nói rằng: cho dù cô làm gì thì vẫn đúng chứ?

“Em đang hỏi anh, chẳng phải là muốn anh cho em một sự quyết định sao?” Phượng Từ mỉm cười đáp.

Thời Sênh yêu chiều véo má anh một cái, “Chỉ có anh là thông minh.”

“Cái này không phải là thông minh.” Trong mắt Phượng Từ tràn ngập tình cảm dịu dàng khiến cho người nhìn vào hắn, trái tim cũng đập bình bình. Hắn nhẹ nhàng nói tiếp, “Cái này gọi là tâm linh tương thông.”

Thời Sênh nén cười, không cãi lại hắn.

Cái gì mà tâm linh tương thông chứ. Hắn và cô đã ký kết kế ước, cái đó chỉ là hắn thông qua khế ước cảm nhận được mà thôi.

Dì Ngu bưng một bát canh bốc đầy hơi nóng tiến vào, vẻ mặt tràn ngập vui vẻ.

Bên kia, thiếu nữ ngồi nghiêng người, trên mặt là nụ cười ngập tràn yêu chiều, mà bên cạnh, chàng trai hơi cúi đầu dường như đang xấu hổ, nhưng mà từ phương hướng của dì Ngu thì thấy trong mắt chàng trai là sự vui vẻ ngập tràn.

Nếu Tiểu Sơ còn sống thì chắc có lẽ cũng sẽ tìm được một người yêu thương mình như thế thôi.

Ngu Tường thu lại cảm xúc trên mặt, chờ đến khi bình phục lại rồi mới bưng canh bước vào phòng, “Tiểu Sênh, Tiểu Từ, mau nếm thử món canh này xem.”

Thời Sênh ngồi thẳng người lên, lấy cái bát không múc đầy canh đẩy tới trước mặt Ngu Tường, sau đó lại múc cho Phượng Từ một bát.

Canh hơi nóng, Phượng Từ giơ tay muốn nhận lấy nhưng bị Thời Sênh gạt đi, đặt xuống tận trước mặt hắn, “Đợi nguội rồi hãy uống.”

“Ừ.”

Ngu Tường mỉm cười, “Tiểu Sênh à, con cũng đừng quá bá đạo như thế chứ, con nhìn xem con bắt nạt người ta thành cái dáng vẻ gì rồi kìa.”

Ý của dì Ngu là... cô là con gái, nên để người ta chăm sóc cho mình.

“Dì Ngu, con bằng lòng để cô ấy bắt nạt mà.” Phượng Từ trả lời rất nghiêm túc.

Dì Ngu có điểm dở khóc dở cười, “Thằng bé này, chỉ biết nhường nó, sau này kiểu gì con cũng bị nó bắt nạt đến chết mất thôi.”

Thời Sênh xoa tóc Phượng Từ làm cho tóc tai của hắn trở nên lộn xộn, “Dì Ngu, dì đang nói chuyện giúp ai thế ạ? Được con bắt nạt là phúc phận của anh ấy đấy, có phải không A Từ?”

Phượng Từ gật đầu: “Ừ.”

Gặp được em chính là phúc phận của anh.