Boss Là Nữ Phụ

Chương 358: Tình triền thanh mai (9)



Thời Sênh thở lên thở xuống, lặp lại 3 lần, cô mới cười nói: “Đồ là anh ta mua, đi tìm anh ta.”

Tên thiểu năng này mua đồ khi nào, sao cô không biết.

Còn chạy làng bắt cô thanh toán, đúng là…

Muốn chết mà!

Nữ MC khó xử, “Nhưng… ông Úc nói để cô trả thay.”

Trả thay cái c*t, trả thay rồi ông có thể mang về nhà sao?

Mẹ kiếp!

Ông dựa vào cái gì mà trả thay!

[Nhiệm vụ liên hoàn 2: Trả tiền thay Úc Tửu] Hệ thống nhảy ra rất đúng lúc.

Hệ thống, ta nói cho mi biết, mi cứ như vậy ta sẽ lột da mi đấy.

[…] Dù sao lại không phải lần đầu tiên, một lần lạ hai lần quen mà.

“Bao nhiêu tiền.”

Nữ MC: “300 vạn.”

Ba……

Ba trăm vạn?

Tên thiểu năng mua thứ gì, mà tới 300 vạn.

Có đào sạch mỏ vàng nhỏ của cô cũng không có nhiều như thế.

“Tôi không có tiền.” Thời Sênh xị mặt, chỉ chỉ vào mình từ trên xuống dưới, “Cô thấy tôi có giống người có tiền không?”

Nữ MC: “…” Nhìn khí chất của cô không tồi, ăn mặc cũng rất đẹp, giống người có tiền.

“Hơn nữa tôi vẫn là học sinh, cô nghĩ tôi có thể lấy ra 300 vạn sao, 300 thì có cô lấy không?”

Nữ MC: “…”

Người có thể lấy được thiệp mời, có ai không có trên trăm triệu chứ.

Dù mình không xuất được ba trăm vạn, thì trong nhà cũng lấy ra được!

Nữ MC không biết nên làm thế nào, gọi giám đốc tới.

“Không có tiền còn tới đây, Tiểu Giai Âm, bạn học này của em không phải là kẻ lừa đảo chứ?” Tạ Thần lại bắt đầu gây sự.

Thời Sênh liếc cậu ta một cái, Thẩm Giai Âm vội nói: “Nhà Thịnh Hạ hình như là làm bất động sản, không phải kẻ lừa đảo.”

Cái Cố Ngôn làm đúng là bất động sản, nhưng cái cha mẹ Thời Sênh làm lại là mảng tài chính, phạm vi phủ sóng rất rộng.

“Em nhớ hình như là bất động sản Long Phong.” Thẩm Giai Âm lại nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Long Phong?” Tạ Thần nhíu mày, “Gần đây nhà anh chuẩn bị thu mua công ty đó.”

“Không nhìn ra, cậu còn biết rất rõ về nhà tôi đó.” Thời Sênh cười lạnh.

“Tôi chỉ nghe nói.” Thẩm Giai Âm mỉm cười, sự khinh thường đó lại lộ ra trong đáy mắt.

“Có thể nghe nói tới đây, xem ra cậu rất quan tâm tôi. Bạn học Thẩm Giai Âm, cậu thích tôi sao?”

Mẹ kiếp, nữ chính không phải nói không hận Nguyên chủ sao?

Sao quan tâm Nguyên chủ như vậy?

Đúng là có bệnh!

“Tôi…” Ai thích cô ấy chứ.

Thời Sênh càng cười lạnh, quay đầu nhìn nữ MC nói: “Thứ tên thiểu năng đó đấu, tìm anh ta mà đòi. Bác Úc ở nhà hàng tầng mười, không tìm được anh ta, có thể đến đó đòi tiền.”

Thời Sênh nói xong liền đi ra ngoài đại sảnh.

Lần này không bị ngăn cản giống lần trước.

[…] Ngăn cản? Đùa cái quỷ gì vậy, giờ mà ngăn là cô ấy có thể móc kiếm ra chém đấy.

“Cô Thịnh…” Nữ MC gọi với theo sau.

Thời Sênh làm như không nghe thấy, mấy bước đã rời khỏi Sảnh đấu giá.

Tên thiểu năng Úc Tửu không biết đi đâu, Thời Sênh bảo người của khách sạn chuyển lời cho Cố Ngôn, tự ra khỏi khách sạn.

Bên ngoài đang mưa, Thời Sênh dừng lại, đi vào trong mưa, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.



Trong con hẻm nhỏ tĩnh lặng, chỉ có nước mưa đánh tiếng ‘tí ta tí tách’ trên các công trình xung quanh.

Thẩm Giai Âm luôn cảm thấy phía sau có người đi theo mình, mấy lần quay đầu nhìn lại không thấy ai cả.

Đèn đường của con hẻm này không biết bị đứa trẻ ranh nào đánh hỏng rồi, luôn không được sửa. Chỉ có vài ngọn đèn đường còn sót lại vẫn kiên trì phát sáng, ánh sáng u ám.

Thẩm Giai Âm nắm chặt chiếc ô trong tay, tăng nhanh tốc độ.

Sắp đi đến cuối con hẻm, thân hình cô ta đột ngột dừng lại.

Đầu con hẻm đó có mấy bóng đen lộ ra, phía sau cũng là những tiếng bước chân hỗn loạn.

Thẩm Giai Âm bị vây ở giữa.

“Cô bé, giao đồ ra đây.”

“Đồ gì?” Thẩm Giai Âm giả bộ không hiểu, “Tôi không biết các anh đang nói gì.”

“Cô bé đừng nhẹ không ưa ưa nặng.” Trong bóng tối, có người lại gần Thẩm Giai Âm.

Thẩm Giai Âm ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Cô ta nhanh chóng suy nghĩ nên chạy trốn thế nào…

Khi bóng đen đó sắp lại gần Thẩm Giai Âm, cô ta ném mạnh chiếc ô trong tay về phía người đối diện, xông về phía sau có ít người.

Nhưng phía sau đều là đàn ông trưởng thành, một cô bé như Thẩm Giai Âm đâu phải là đối thủ của chúng, rất nhanh liền bị bắt lại.

Thời Sênh đứng trong bóng tối, để mặc nước mưa đánh trên người mình, nhìn thấy Thẩm Giai Âm bị mấy người đàn ông to lớn lục soát người, sau đó đánh cô ấy một trận rồi rời đi.

Cũng may mà những người này không cầu sắc, không thì Thẩm Giai Âm có lẽ đã không giữ được sự trong sạch rồi.

Thời Sênh vẩy vẩy mái tóc hơi ướt, Doãn Mạch bị cô dẫn tới chỗ khác rồi. Hiện giờ thực lực của Thẩm Giai Âm đang rất suy yếu.

Bước lên vài bước.

Thời Sênh vừa muốn đi ra ngoài, cổ tay đột nhiên bị người ta kéo chặt, ấn cô ấy vào bức tường phía sau.

Thời Sênh nhấc chân đá tới theo phản xạ, nhưng đối phương lại ôm thẳng lấy chân cô ấy, dùng đùi ép chặt cô ấy lại.

“Anh đây.”

Thời Sênh: “…” Tên thiểu năng này.

Ngón tay Úc Tửu đặt trên môi cô ấy, sau đó chỉ chỉ ra phía ngoài.

Thời Sênh hơi nhíu màu, nghe thấy trong hẻm có tiếng bước chân vang lên, từ xa tới gần, dừng lại, lại từ gần tới xa, rất nhanh liền biến mất.

Cô ấy ló người ra xem, chỗ Thẩm Giai Âm đứng vừa rồi đã không còn ai.

Thời Sênh: “…” Đúng là đen đủi.

“Em Tiểu Hạ, không nhìn ra em còn có năng khiếu làm việc xấu đấy.” Úc Tửu không dám thả Thời Sênh ra. Anh ta rất rõ, vị tiểu thanh mai này của anh ấy giờ rất bạo lực.

“Anh Úc Tửu.” Thời Sênh rít răng gằn lên ba chữ, “Trốn nợ, theo dõi em… món nợ này…”

“Yaaaa…”

Úc Tửu đột nhiên lùi ra, cảm giác đau nhói trên cánh tay khiến anh ta nhíu mày.

Dưới ánh sáng yếu ớt, có ánh sáng lạnh chiếu vào mắt anh ấy.

Anh ấy nhìn thấy trong tay thiếu nữ đối diện không biết từ lúc nào cầm một thanh Thiết Kiếm. Thiết Kiếm rất bình thường, nhưng có vẻ vô cùng sắc bén.

“Tí tách…”

Máu tươi nhỏ từng giọt trên mặt đất, nhuộm nước mưa thành màu đỏ.

“Choang…”

Thiết Kiếm mang ánh sáng lạnh chém đứt màn mưa, rơi xuống phía Úc Tửu, kình phong mà Thiết Kiếm mang tới bổ nhào tới mặt anh ta…

Kết quả chính là Úc Tửu bị Thời Sênh đánh cho không dậy được.

“Anh Úc Tửu, chúc anh tối nay ở đây chơi vui vẻ.” Thời Sênh từ trên cao nhìn xuống Úc Tửu.

Mẹ kiếp, ông đây còn không trị được tên thiểu năng nhà anh à.

Thời Sênh thầm tự mê hoặc bản thân, đây không phải Phượng Từ. Phượng Từ không thể đáng ghét như vậy.

Nghĩ như vậy, cô liền yên tâm thoải mái hẳn.

Thời Sênh kéo Thiết Kiếm bước bước lớn bỏ đi.

Úc Tửu nhìn Thiết Kiếm quét trên mặt đất, bên tai tràn ngập âm thanh đinh tai nhức óc, khoé miệng hơi hơi nâng lên.

Tiểu thanh mai nhà anh ấy đã thú vị hơn trước nhiều rồi.

Hức…

Đúng là ra tay độc ác! Đau quá.

Úc Tửu ôm cánh tay đứng lên, vừa nãy nếu không phải anh ấy tránh nhanh, có lẽ đã huỷ dung nhan rồi.

Anh ta sờ sờ mặt.

Thôi được, giờ cũng huỷ dung nhan rồi.

Mặt anh đẹp thế này mà cô ấy cũng xuống tay được.

Phải mấy ngày liền không thể gặp ai rồi…

Úc Tửu nhìn về hướng Thời Sênh biến mất, cười không thành tiếng.

Anh ấy đi về hướng ngược lại với Thời Sênh, bóng lưng bị màn mưa làm cho nhạt nhòa, cho tới khi biến mất.

Mưa lớn vẫn đang rơi tí ta tí tách, xối rửa vết máu trên mặt đất.

Trong con hẻm u tối tĩnh mịch im ắng.

Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.