Boss Là Ông Xã Cool Ngầu

Chương 41: Họa



Tập yoga xong, Đồng Miên Miên trở về phòng tìm một bộ đồ thoải mái rồi bước vào phòng tắm.

Vòi hoa sen trên đỉnh đầu tuôn ra dòng nước mát lạnh, nước trôi tuột trên làn da mịn màng của cô, nước vương lại trên mi mắt rồi rơi tõng xuống.

Đồng Miên Miên vuốt nhẹ hai cánh tay mình đến xương quai xanh, nhìn đi nhìn lại bản thân trong gương rồi nhíu mày bĩu môi. Có thật sự là cô đã mập lên không?

Sờ tay xuống bụng mình một lát, bấy giờ Đồng Miên Miên mới phát hiện không phải cô mập lên, mà là eo của cô đã to ra rồi…

Bách Gia Yến khi đó giữ eo cô, chẳng trách anh ta lại tưởng cô đã mập ra. Mang thai hơn hai tháng, bụng to ra cũng là điều bình thường. Lần đầu gặp Bách Gia Yến lúc đó cô vẫn còn hơi gầy gò, eo bụng rất thon gọn thế nên mới làm anh ta hiểu nhầm.

Vặn tắt vòi nước, cô lau qua mái tóc dài rồi mặc lại quần áo ra ngoài. Hoắc Từ Minh hôm nay chắc là không về đâu nhỉ.

Cô hơi ngẩng đầu lên không trung nhắm mắt lại nuốt trôi sự cô đơn. Bác sĩ nói đúng, thời gian mang thai này có thể khiến cô suy nghĩ nhiều và thái quá, còn cảnh cáo Hoắc Từ Minh rằng không nên để cô một mình, rất dễ dẫn đến chứng bệnh trầm cảm trước và sau sinh.

Cô cầm lên chiếc điện thoại, đến một người tán gẫu bình thường cũng không có. Trong danh bạ điện thoại của cô ngoài Hoắc Từ Minh và Bách Gia Yến ra thì không có một ai cả. Hoắc Từ Minh rất bận, cũng không chắc có thời gian nói chuyện phiếm với cô không, Bách Gia Yến thì…

Nghĩ đến đây cô liền gửi một đoạn chat cho anh ta.

“Đang làm gì?”

Một hồi lâu không thấy Bách Gia Yến đáp trả, Đồng Miên Miên có chút hụt hẫng. Anh ta hẳn là đang trên giường với phụ nữ rồi!

“Không ở gần người đó mới nhắn tin cho tôi?”

Đồng Miên Miên đỏ mặt soạn tin nhắn.

“Xem ra anh cũng lợi hại lắm.”

“Quá khen!”

“Thật chán! Muốn cùng anh nói chuyện.”

“Nói vậy tôi chỉ là công cụ giúp em mua vui?”

Đồng Miên Miên chớp chớp mắt. Bách Gia Yến luôn khiến người khác á khẩu không nói được gì.

“Bách Gia Yến, anh vậy là không muốn nói chuyện sao.”

“Không có, còn muốn gặp mặt nữa mà.” Bách Gia Yến nằm trên giường một tay ôm mỹ nhân một tay bấm điện thoại, gương mặt lạnh lùng không có tí biểu cảm nào.

Đồng Miên Miên không bên cạnh người tình thì mới nhớ tới anh, còn anh bên cạnh ai đi chăng nữa cũng chỉ nhớ tới mỗi cô.

“Bách thiếu gia, anh đang nói chuyện với ai đó?” Cô gái không một mảnh vải che thân nằm bên cạnh khẽ cựa quậy nhỏ giọng ngước mắt hỏi Bách Gia Yến.

Bách Gia Yến hạ mắt nhìn mỹ nhân trong lòng, sau đó vứt điện thoại sang một bên không mảy may để ý nữa. “Bên cạnh em, anh chẳng muốn nói chuyện với ai cả.”

Đợi mãi không thấy Bách Gia Yến hồi âm Đồng Miên Miên cũng không chờ đợi nữa, cô hạ điện thoại xuống, đi đến cửa sổ ngồi xuống ngắm cảnh hững hờ.

Bên ngoài nhà, một nữ hầu ngó trước nhìn sau bước vào trong xe.

“Thẩm Vũ tiểu thư, đã xong việc ạ.”

Thẩm Vũ ăn mặc quyến rũ ngồi trong xe, cô ta tháo kính trên mặt liếc mắt nhìn người hạ đẳng mình đã mua chuộc.

“Có để ai phát hiện không đấy.”

“Tuyệt đối bí mật ạ!” Cô ả lắc đầu lia lịa.

Thẩm Vũ hài lòng rút trong túi ra một tờ chi phiếu đưa cho cô ta. “Làm tốt lắm, tốt nhất đem bí mật này chôn xuống dưới mồ, bằng không đừng để tôi biết cô hai lời, lưỡi của cô chắc chắn không còn!”

Ả người hầu run run nhận lấy chi phiếu, có chút sợ hãi cảm ơn Thẩm Vũ mấy câu rồi lại lén lút ra khỏi xe.

“Đồng Miên Miên, cô hạnh phúc nhiêu đó đủ rồi.” Thẩm Vũ bóp chặt vô lăng, mắt trừng lên không cam tâm.

Chiếc xe màu đen của Thẩm Vũ cứ thế lướt qua khung cửa sổ nơi Đồng Miên Miên đang ngồi, chỉ là hai người không biết đến sự tồn tại của đối phương, Thẩm Vũ cứ thế rời khỏi đây tìm đến tập đoàn lớn mạnh nhất, Hoắc thị.

“Hoắc tổng, bên ngoài có người muốn gặp ngài ạ.”

Hoắc Từ Minh đang ngồi trong phòng chủ tịch im lặng nhìn màn hình laptop, nghe thấy tiếng gõ cửa không một chút biểu cảm nào tỏa ra, anh nhấc mắt nhìn về phía cửa. “Ai?”

“Người này không nói danh tính, nằng nặc đòi gặp ngài.”

Hoắc Từ Minh hạ mắt xuống tiếp tục công việc. “Không tiếp.”

Chưa đầy năm phút sau lại có tiếng gõ cửa chậm rãi mà không vội vàng. “Hoắc tổng, tôi là Tả Quân Sơn.”

“Vào đi.” Hoắc Từ Minh ngửa người ra sau ghế.

Tả Quân Sơn bước vào liền cúi gập người lễ phép chào Hoắc Từ Minh, giọng nói lễ độ. “Hoắc tổng, tiểu thư Thẩm Vũ đang bên ngoài muốn gặp anh, còn nói có chuyện rất quan trọng muốn nói liên quan đến tiểu thư Miên Miên.”

Mày Hoắc Từ Minh hơi nhướng, ánh mắt đen lạnh thêm nhạt, trầm mặc giây lát rồi ra lệnh cho để Thẩm Vũ vào trong.

Thẩm Vũ bước vào phòng nhìn thấy Hoắc Từ Minh mà lòng vui sướng, cô ta tiến đến chống hai tay lên chiếc bàn làm việc quen thuộc của Hoắc Từ Minh. “Anh vẫn còn làm ư?”

Hoắc Từ Minh gập laptop nhìn người phụ nữ trước mặt, ôn nhu lịch sự hỏi vào trọng tâm. “Chuyện gì liên quan đến Miên Miên?”

Thẩm Vũ thẹn quá hóa giận. Bao lâu rồi không gặp, Hoắc Từ Minh vậy mà cứ thế hỏi Đồng Miên Miên luôn.

“Thôi được, nếu anh đã gấp gáp như thế em cũng nói luôn.” Thẩm Vũ cong cong khóe miệng rút trong túi xách ra tấm ảnh của bác sĩ khoa sản đã khám thai cho Đồng Miên Miên.

Hoắc Từ Minh nhận lấy có chút khó hiểu, lạnh lẽo chiếu ánh mắt sát khí lên Thẩm Vũ.

“Đừng nhìn em như vậy, em là muốn tốt cho anh nên mới nói. Đồng Miên Miên này đúng là có sướng mà không biết hưởng, lén lén lút lút xin bác sĩ kê đơn thuốc phá thai, ây da! Thật tội lỗi, đứa bé vốn không có tội tình gì.”

Một tiếng ầm vang lên ong ong trong đầu Hoắc Từ Minh khi nghe Thẩm Vũ nhắc đến hai từ phá thai. Đồng Miên Miên chẳng phải đã đồng ý ký thỏa thuận sinh con với anh hay sao, tại sao đến giờ vẫn muốn phá bỏ cái thai đó?

Hoắc Từ Minh lập tức đứng dậy đẩn ghế phía sau ra một đoạn, mày anh chau lại hạ mắt trừng Thẩm Vũ. “Những gì em nói có gì làm chứng?”

Thẩm Vũ vì Đồng Miên Miên mà mất đi vị trí trong anh, nhất định có ý đồ chia rẽ hai người. Tuy nhiên liên quan đến vấn đề phá thai, Đồng Miên Miên rất có khả năng làm chuyện này. Cô ta vốn chưa từng muốn sinh đứa bé này.

Thẩm Vũ nhún vai một cái. “Anh có thể gặp bác sĩ để hỏi cho ra lẽ, và hộp thuốc mà Đồng Miên Miên hay uống dạo gần đây anh lại không một chút nghi ngờ? Hoắc Từ Minh, em thấy có lẽ cái thai bây giờ không còn nữa rồi.”

Rầm!

Hoắc Từ Minh phẫn nộ đấm bàn một cái khiến Thẩm Vũ giật thót mình kinh sợ lùi lùi mấy bước.

“Người đâu!” Hoắc Từ Minh nạt nộ.

Đám người của Hoắc Từ Minh nhanh chóng chạy vào phòng, có cả Tả Quân Sơn.

“Điều tra chuyện này cho tôi, không được để qua kẽ hở nào. Lập tức trở về đem bác sĩ tới khám cho Đồng Miên Miên, cái thai, không thể để mất!”

Ngay sau đó Hoắc Từ Minh lướt qua Thẩm Vũ mà ra ngoài. Thẩm Vũ trong phòng chết chân vài giây mới quay đầu đã không còn thấy ai nữa. Cô ta cười khẩy, cuối cùng Đồng Miên Miên cũng có ngày hôm nay.