“Đi thôi!” Hoắc Tiểu Ngọc quay lại ngoắc tay với đám vệ sĩ đang kéo vali giúp cô.
“Vâng thưa tiểu thư!”
Bên ngoài sân bay quốc tế một khoảng náo nhiệt đều bị người của Hoắc gia di tản ra một con đường riêng cho Hoắc Tiểu Ngọc đi qua. Cô lướt qua ai người đó nhìn không chớp mắt đến đấy.
Vừa nhìn là biết tiểu thư con nhà quyền thế, vẻ bề ngoài đầy phóng khoáng và khí chất, thân hình nóng bỏng khiến cánh đàn ông hận không thể rớt nước miếng ra ngoài.
“Xem kìa, phải chăng là minh tinh nổi tiếng về nước?”
“Phô trương quá, có cả vệ sĩ luôn. Tôi cũng muốn có người đi theo hầu hạ như thế.”
Một đám người thì thầm to nhỏ, còn có mấy bà vợ kéo tai chồng mình lôi đi chỗ khác.
Lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn bên ngoài, Hoắc Tiểu Ngọc vui vẻ ra hiệu bác tài. “Nhanh lên một chút.”
“Nếu đường không tắc nghẽn thì nửa tiếng nữa tiểu thư gặp được Hoắc thiếu gia ạ.” Bác tài cười ôn hòa, khởi động xe xong không quên nói với Hoắc Tiểu Ngọc để cô đỡ nóng lòng.
“Được được.” Hoắc Tiểu Ngọc vắt chéo chân quý phái, đưa đôi mắt long lanh ra bên ngoài cửa kính.
Có thể nói Hoắc Từ Minh và Hoắc Tiểu Ngọc quả nhiên là từ một khuôn đúc ra, mọi cử chỉ và hành động đều đáng nhìn và ghi nhớ, đẹp mà lạnh lùng đến lạ.
Cô rút ra chiếc điện thoại đời mới bóng láng, nhấn danh bạ tìm số điện thoại của Hoắc Từ Minh.
Đầu dây đổ một hồi chuông dài…
“Hừ, còn không thèm nghe điện thoại mình.” Hoắc Tiểu Ngọc nhíu mày, liên tục ấn gọi đi gọi lại.
Đến khi đầu dây bên kia không chịu được độ nhây và tinh nghịch của Hoắc Tiểu Ngọc bèn đưa tay lên hoãn cuộc họp để nghe điện thoại.
“Hoắc Tiểu Ngọc, hôm nay có nhã hứng gì mà gọi cho anh.” Đặt điện thoại kề bên tai, Hoắc Từ Minh hạ giọng, ngửa người ra ghế da phía sau, giọng nói vừa có ý trêu đùa vừa có ý cảnh cáo.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai, Hoắc Tiểu Ngọc cười tươi, cô đang định nói gì đó xong lại ngừng, giả bộ nghiêm mặt lại cất giọng lạnh nhạt. “Em làm phiền anh sao?”
“Không dám.” Hoắc Từ Minh cong cong khóe miệng, liếc mắt qua một số người đang ồn ào phía dưới. Một khoảng im lặng lập tức làm anh hài lòng.
Hoắc Tiểu Ngọc đưa tay lên che che miệng cười, sau đó không nhịn được cao hứng vuốt tóc một cái. “Lâu rồi không thấy anh về nhà.”
Anh hơi khựng lại xong vẫn cất giọng quả quyết. “Anh khá bận.”
“Bận quên luôn cả em gái. Hoắc Từ Minh, anh đừng nói bận hẹn hò cô nào đấy nhé?”
Hoắc Từ Minh khẽ nhướng mày nghi ngờ Hoắc Tiểu Ngọc, con bé như đang thăm dò anh điều gì đó, mánh khóe này của cô vốn không qua mắt được người anh trai như anh.
Từ lúc biết tin Đồng Miên Miên mang thai đến nay Hoắc Từ Minh không qua lại giữa hai nước thăm nhà nữa, nếu là trước đây khi Thẩm Vũ còn bên anh, cứ cách hai đến ba tháng anh lại trở về một lần để hội họp gia đình. Điều này có thể khiến Hoắc Tiểu Ngọc nghi ngờ, dù sao con bé cũng rất nhanh nhẹn.
“Được rồi Tiểu Ngọc, chúng ta sẽ nói chuyện sau, anh đang trong cuộc họp.” Hoắc Từ Minh đưa tay lên nhìn đồng hồ, bộ dạng lại không hề gấp gáp như ẩn ý trong câu nói.
Hoắc Tiểu Ngọc đương nhiên không để cuộc điện thoại này kết thúc một cách nhạt nhẽo như vậy. Khi xe ô tô dừng lại, cô được mở cửa xe bước ra ngoài, đôi mắt cùng gương mặt hưng phấn ngước lên nhìn tòa nhà cao đối diện, một màu xanh bức người của cửa kính nhà tầng phản lại trong mắt Hoắc Tiểu Ngọc.
Cô khẽ hắng giọng nói như ra lệnh. “Từ Minh, em cho anh hai phút bước ra khỏi phòng họp đi gặp một người.”
Nét mặt Hoắc Từ Minh thoáng sững sờ, sau đó như nhận ra điều gì, anh lặp lại. “Gặp một người?”
“Đúng vậy, còn không nhanh xuống dưới anh sẽ bị em tìm đến tận nơi đó!”
Hoắc Từ Minh lấy lại tỉnh táo vội đẩy ghế đứng dậy, tay chống bàn cao giọng. “Hoắc Tiểu Ngọc, em…” Chưa nói hết lời anh đã tắt điện thoại chạy ra khỏi phòng họp dưới sự ngỡ ngàng của mấy chục giám đốc cùng trưởng phòng bộ phận cấp cao.
Chưa bao giờ bộ dạng gấp gáp này của Hoắc Từ Minh hiện lên trước mặt người khác, nên khi thấy anh chạy khắp hành lang công ty ai cũng tròn mắt tránh đường.
Đứng trước thang máy anh ấn nút mở liên tục, đến khi cửa mở lại vào trong rồi nhấn di chuyển xuống tầng trệt công ty.
Gót giày chạm tới sảnh lớn, Hoắc Từ Minh đã thấy bóng lưng quen thuộc của Hoắc Tiểu Ngọc, con bé đang đứng quay lưng lại với anh, vẫn mái tóc đó, vẫn phong cách đó, anh không thể nhầm.
“Hoắc Tiểu Ngọc?” Anh chầm chậm đi tới, thần sắc nửa chính nửa tà.
Nghe thấy âm giọng quan tâm lẫn hững hờ đó, Hoắc Tiểu Ngọc quay lại ngay, thấy Hoắc Từ Minh đến rồi, cô giơ tay lên chỉ chỉ đồng hồ. “Chậm ba phút.”
Anh dường như không quan tâm đến vấn đề thời gian, mà nhìn em gái một lượt. “Sao em lại ở…”
“A, nhớ anh chết đi được!” Hoắc Tiểu Ngọc cười để lộ hàm răng trắng, cô lao tới ôm chầm lấy Hoắc Từ Minh, dụi dụi đầu vào vai anh trai.
Hoắc Từ Minh giần giật khóe miệng, xong lại cười ôn nhu, đưa tay lên xoa xoa đầu Hoắc Tiểu Ngọc.
“Mau, mau đưa em đi gặp người ấy.” Hoắc Tiểu Ngọc vội buông tay khỏi Hoắc Từ Minh, cô háo hức kéo tay anh.
Anh ngơ ngác. “Người ấy?”
Hoắc Tiểu Ngọc lại vỗ một cái nhẹ vào tay Hoắc Từ Minh. “Đừng lừa em nữa, giấu chị dâu của em ở đâu rồi, mau khai.”
“…”
Đứng trước căn nhà nhỏ của Hoắc Từ Minh gần bờ biển, Hoắc Tiểu Ngọc đưa tay lên trầm trồ. “Trời ơi, nhà đáng yêu vậy.”
Hoắc Từ Minh từ đầu đến cuối đều trầm mặc. Mạn Mạn bà ta không thể nào biết được chuyện này một cách vô duyên vô cớ như vậy, trừ khi Bách Gia Yến bằng cách nào đó đã liên lạc cho bà ta. Đến tai mẹ anh đã là một vấn đề lớn, lần này bà ấy không đích thân về nước mà giao nhiệm vụ cho Hoắc Tiểu Ngọc, khó mà lường được cục diện tiếp theo.
Không đợi chủ nhà mời khách vào trong, Hoắc Tiểu Ngọc đã cao hứng xông tới mở cửa một cách tự nhiên. Cửa vừa mở ra trước mặt cô là hình bóng một người phụ nữ mang bầu nặng nề đang đi qua đi lại trong nhà.
Hoắc Tiểu Ngọc đưa tay lên che miệng ngạc nhiên.
“Đã lớn thế này rồi mà anh còn giấu mọi người ư?” Cô quay lại trách Hoắc Từ Minh một câu, không kịp thấy anh nheo mày đã tiến vào mấy bước nữa.
Nghe thấy tiếng động lạ từ phía ngoài cửa, Đồng Miên Miên một tay chống lưng quay sang nhìn, phát hiện một cô gái xinh đẹp lạ lẫm, phía sau lại còn có Hoắc Từ Minh, cô khẽ rùng mình một cái.
“Ừm…” Đồng Miên Miên cười gượng.
“Ui cha, cháu của cô, cô xin lỗi đã đến muộn nha!” Hoắc Tiểu Ngọc mặc kệ Đồng Miên Miên tái mét mặt mày. Một mực xông tới ôm bụng cô dụi dụi đầu vào yêu thương.
Đồng Miên Miên không đẩy Hoắc Tiểu Ngọc ra được liền liếc Hoắc Từ Minh một cái khổ sở, mong anh giải thích.
“Miên Miên, đây là…” Hoắc Từ Minh đang định giải thích đã bị Hoắc Tiểu Ngọc chen vào trước.
“Chào chị, em là Hoắc Tiểu Ngọc, em gái của anh ấy.”
“Em gái?” Đồng Miên Miên chưa từng nghe tới chuyện Hoắc Từ Minh có em gái, lại còn diễm lệ như thế này, trông cứ như người nước ngoài vậy.
Thấy đối phương khó ứng xử, Hoắc Tiểu Ngọc cũng không ngại ngùng mà coi Đồng Miên Miên như chị gái. “Ai da chị dâu à. Mang thai thì chỉ cần ngồi một chỗ tĩnh dưỡng thôi. Nào nào, em giúp chị, mau tới đó.” Hoắc Tiểu Ngọc nhanh nhẹn dìu Đồng Miên Miên tới phòng khách ngồi xuống ghế.
“Từ Minh…” Cô khẽ giọng gọi tên anh.
Hoắc Từ Minh ngồi ngay trước mặt hai người phụ nữ, anh dịu dàng nhìn Đồng Miên Miên trả lời. “Con bé rất tốt, em cứ thoải mái.”
“Nhưng…” Đồng Miên Miên nhìn xuống bàn tay ngọc ngà liên tục xoa bụng mình cười tươi kia.
“Không những tốt thôi đâu.” Hoắc Tiểu Ngọc nháy mắt tinh nghịch với Đồng Miên Miên. “Chị dâu, từ giờ em sẽ chăm sóc chị, thật tốt khi có một người chị gái. Em tin vào mắt chọn người của anh ấy!”
Hoắc Từ Minh giữ vững phong độ, hờ hững đáp. “Đây có gọi là có mới nới cũ không?”
Hoắc Tiểu Ngọc hờ hững, bộ dạng không khác Hoắc Từ Minh là bao. “Đương nhiên, chị dâu là nhất, cháu em là nhất!”
Đồng Miên Miên vuốt vuốt mi tâm. Quả nhiên là anh em, thái độ này không lệch đi đâu được.