Đêm rơi xuống phủ quanh thành phố phồn hoa. Đồng Miên Miên tay kéo vali đi dọc con đường nhỏ, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm dưới đất, bước đi cứng nhắc không có sức sống.
Đúng như ý muốn của Mặc Thưởng, Đồng Miên Miên ký đơn ly hôn và ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Vali mà cô mang đi chỉ có mấy bộ quần áo để thay đổi, bên trong chứa một số tiền nhỏ đủ cho cô ăn nghỉ vài ngày.
Mấy quán ăn sâu bên trong những hẻm nhỏ tỏa ra mùi hương dễ chịu, tiếng nhạc nhẹ, nhạc trầm, nhạc tâm trạng vang vọng từ phòng trà truyền ra. Đồng Miên Miên chốc chốc ngẩng mặt lên nhìn bốn bề, tựa như mình đang lưu lạc phương nào không rõ nữa. Từng nơi cô đi qua cứ như lần đầu nhìn thấy mặc dù bản thân cùng chồng và Thẩm Vũ đã quá quen thuộc.
Đứng một mình giữa đám đông, bọn họ từng người từng người sải chân qua đường khi thấy đèn báo hiệu nhấp nháy. Có người vội vàng, có người bình thản.
Đợi mọi người đi hết Đồng Miên Miên mới kéo vali tiến về phía trước. Tiếng còi xe phía sau không ngừng kêu lên inh ỏi, kéo theo đó là tiếng phanh xe, tiếng la hét khó nghe từ những tài xế.
Cô giật mình quay trở lại thực tại, thấy một mình đứng giữa đường, cô hoảng loạn trước các ánh đèn.
“Cái cô này không chú ý nhìn đường hay sao! Muốn chết à?”
“Mau mau tránh đường cho tôi còn đi.”
Đồng Miên Miên quay sang ngang cúi gập người xin lỗi tất cả những chiếc ô tô đang ùn tắc. “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Thế rồi cô gấp gáp kéo chiếc vali nhỏ chạy thật nhanh qua đường, không may lúc bước lên bậc lại trẹo chân, cơn đau nhói bất ngờ ập đến, cô cúi xuống giữ lấy mắt cá chân mình, cắn môi nhăn mặt.
Nắm chắc tay kéo, cô đưa vali lên vỉa hè, chân khập khiễng tiếp tục đi con đường của mình.
Một trong số những chiếc ô tô đứng hàng đầu khi đèn giao thông đổi màu bên trong có một người đàn ông. Ánh mắt ấy nhìn cô lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng cùng bức bối, không khí trong xe toát lên sự lạnh lẽo.
Xe cứ thế chầm chầm rẽ lái sang đường người kéo vali kia đi.
Đồng Miên Miên càng đi lại càng thấy đường vắng vẻ, tiếng xe cộ ngày một ít lại, hơi người cũng không còn bên tai.
“Cô em, đêm hôm thế này đi đâu thế?”
Tiếng nói bỡn cợt thoắt vọng lên trong màn đêm. Đồng Miên Miên ngẩng đầu lên bắt gặp ba người đàn ông mang dáng vẻ hung tợn xấu xa, người lên tiếng đứng ở giữa, trên trán có một vết sẹo rất to.
Đoán mình gặp phải cớm, Đồng Miên Miên hơi lùi chân lại.
“A…” Cô chau mày, chân của cô không di chuyển mạnh được, đến chạy còn khó khăn huống hồ mang theo bao nhiêu đồ đạc.
“Các anh muốn gì, tôi không có tiền.” Cô xuống nước van xin, khẽ nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt.
Tên ở giữa cười khẩy một cái, bỗng hất mặt ra hiệu cho hai tên đàn em tiến đến chỗ Đồng Miên Miên.
“Các người định làm gì? Tránh xa, đừng để tôi hét lên!”
“Hét? Hét đi, cô em có gào cả đêm cũng không ai đến cứu cô em đâu. Haha!”
Đồng Miên Miên xúc động nhìn xung quanh. Ngoài những bóng điện mờ ảo màu vàng nhạt ra, đúng là không có người. Nơi này khá xa nhà dân, Đồng Miên Miên, đúng là tự hại mình rồi!
Vali của Đồng Miên Miên được giật đi, cô sợ đến nỗi không dám giằng co. Bọn chúng có đến ba người, ai nấy đều có cơ bắp, dường như chỉ làm chúng khó chịu thôi cũng khó lường được đường sống.
“Đại ca.” Bọn chúng đem chiến lợi phẩm đến cho tên mặt sẹo xem.
“Mở ra.”
“Đ…đừng.” Đồng Miên Miên mấp máy môi.
Quần áo của cô đều bị chúng bới tung ra đất, từng ngăn kéo từ lớn đến nhỏ của vali chúng không bỏ sót cái nào, cuối cùng số tiền ít ỏi của Đồng Miên Miên cũng bị lấy đi.
Cô luyến tiếc nhìn tiền trong tay tên cầm đầu, ánh mắt hiện rõ sự đáng thương. Ông trời khác gì tuyệt đi đường sống cuối cùng của cô.
“Cô em là khách du lịch mà cầm đi ít tiền vậy?”
“T…tôi là người bản địa.” Đồng Miên Miên nặng nhọc trả lời.
“Người bản địa?”
Chúng nhìn cô một lượt rồi cười một cách kinh tởm. Không ai bảo ai, chúng ngày càng tiến đến gần Đồng Miên Miên.
“Đêm hôm đem quần áo ra ngoài như này, còn không bằng chắc tức bố mẹ nên bỏ nhà đi? Sinh viên bây giờ cũng lớn mật hết rồi. Như vậy cũng tốt, anh em ta lại có bữa ngon!”
Bữa ngon? Đồng Miên Miên bắt đầu có linh cảm không hay.
Nhìn cô rất trẻ, bề ngoài sắc thái tươi tắn, không trách được khiến chúng nghĩ mới là sinh viên đại học. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa, cô phải nghĩ cách thoát khỏi chúng.
“Đừng lại gần tôi!” Đồng Miên Miên cao giọng.
“Anh đây cứ thích gần đấy, thì sao?”
Hai tên kia bất ngờ đi đến giữ hai tay Đồng Miên Miên, tên còn lại nâng cằm cô lên tặc lưỡi.
“Đúng là mỹ nhân.”
Đồng Miên Miên khó chịu méo mó cả khuôn mặt, cô vừa sợ vừa hoảng không biết phải làm sao, cố cựa quậy mấy hồi mà không thoát ra được. Mắt đã ánh lên áng nước trong suốt rồi.
Khi hắn đưa tay lại gần cổ áo của cô, Đồng Miên Miên ngỡ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, không còn cách cứu vãn nữa. Thế nhưng không…
“Buông cô ấy ra.”
Đồng Miên Miên sững người, cô từ từ mở mắt nhìn lại phía sau lưng.
Chiếc ô tô màu đen sang trọng ẩn mình trong đêm, bên cạnh chiếc ô tô sang trọng ấy là bóng hình nam nhân cao lớn, dáng người thon gọn đẹp đẽ toát lên khí chất hơn người. Anh mặc bộ quần áo công sở thiết kế, tóc tai cùng khuôn mặt thuận mắt vô cùng.
Hoắc Từ Minh?!
Cô ngơ ngác, anh ta sao lại ở đây? Anh ta làm gì ở đây?
Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi in trong đầu Đồng Miên Miên. Cuối cùng cô bỏ qua hết tất cả mà cất lời yếu ớt. “Cứu tôi với.”
Hoắc Từ Minh mang gương mặt sa sầm, chân đi đến chỗ bốn người kia ngày một nhanh.
“Anh, anh là ai?” Bọn chúng biết đây không phải nhân vật tầm thường, tay nới lỏng Đồng Miên Miên.
Chiếc xe đắt tiền đó ở thành phố này đếm trên đầu ngón tay, Hoắc Từ Minh lại ăn mặc như công tử hào hoa khiến bọn chúng trắng bệnh mặt.
Bốp!
Tên cầm đầu trong số ba người họ bị Hoắc Từ Minh đấm cho một cú bất ngờ ngã lăn ra đất, hai tên còn lại vội lo lắng quỳ xuống đỡ hắn lên.
“Còn đứng đó, chạy mau!”
Tên cầm đầu lau lau máu ở khóe miệng, sợ Hoắc Từ Minh giữ lấy lên tức tốc chạy thật nhanh theo hướng ngược lại, Hoắc Từ Minh cũng không có ý định đuổi theo.
Anh lạnh lùng nhìn Đồng Miên Miên đang cúi người nhặt quần áo cho vào vali, không khách khí mở miệng.
“Bị Mặc Thưởng đuổi đi?”
Cô hơi khựng lại hành động của mình, sau đó vẫn nhặt quần áo rồi khóa vali lại.
“Tôi đang hỏi cô.”
Đồng Miên Miên đứng dậy, cô cười, nụ cười đơn thuần tựa như là áng mây nhẹ trôi trên trời, tựa như pha lê trong vắt mang theo tia ấp áp rơi vào trong mắt nam nhân đối diện, tuy nhiên trái ngược với nụ cười ấy, mắt cô chứa cả một mảnh lạnh giá.
“Cảm ơn vì chuyện vừa nãy.” Nói xong cô kéo vali định đi, chân hơi nhói lên.
“Tôi sẽ đi tìm cậu ta.” Hoắc Từ Minh quay lưng ngược lại với Đồng Miên Miên, không có ý định làm phiền cô thêm.
Đồng Miên Miên mở to mắt, đôi mi cụp hờ quay lại, khàn khàn giọng. “Chúng tôi ly hôn rồi.”
Anh dừng chân, có thể tưởng tượng được biểu cảm của anh đang như thế nào.
“Nên xin anh, đừng tìm anh ấy.” Điều cần nói cũng đã nói, Đồng Miên Miên nặng nề người định đi.
Bỗng người cô nhẹ bẫng như lớp lông hồng, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn khuôn mặt nam nhân như đúc tạc đang bế lấy cô kia.
“Buông ra, Hoắc Từ Minh, anh làm gì thế!” Cô giãy giụa.
Hoắc Từ Minh mặt không biểu cảm, cứ thế bế cô lên xe của mình, vali quần áo của cô muốn hay không đều không thể lấy, anh ta không cho Đồng Miên Miên cô quay lại, cửa xe cũng không mở được.