Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 33: Một Cái Ôm.



Tên Châu Thời Diệc này quá mặt dày vô sỉ rồi, vì không thể đi uống trà chiều được nên tôi đã trở về chung cư. Tất nhiên cái tên họ Châu này cũng đi theo, làm cái gì mà bám người ta dai như đỉa thế hả? đ°

Vừa mới ra khỏi thang máy, cái giọng nói chết tiệt còn có chút tỏ ra đáng thương cất lên:

"Doãn Doãn này, ôm tạm biệt trước khi vào nhà được không?" Vừa nói ngón tay vừa bấu víu vào ống tay áo của tôi, lay qua lay lại.

Tôi lập tức xù lông, ấn đường cau lại mà gầm lên: "Gọi kiểu gì thế hả? Ôm cái quần!"

Sau một vài phút không thấy có động tỉnh, tôi mới ngước mắt lên thử lén quan sát Châu Thời Diệc đang làm gì. Ai ngờ cái khuôn mặt muốn gợi đòn kia đang phụng phịu, mồm thì mếu máo, hai hàng mi đen nhánh bắt đầu ươn ướt. Châu Thời Diệc nhìn tôi với ánh mắt long lanh bởi giọt nước bị ứa đọng bên trong, cái cảm giác này sao lại giống với người đang làm nũng vậy? 4

Aaaa, Châu Thời Diệc mà tôi biết biến đâu mất rồi? Còn tưởng anh ta là kiểu người lạnh lùng, hóa khùng mới đúng.

Quá bất lực, bây giờ tôi bắt đầu có cảm giác như mình là mẹ đơn thân vậy, đứa con 34 tuổi đầu.

"Được rồi, ôm là được đúng không?" Tôi thở dài, bàn tay không ngừng đặt lên đầu mà xoa xoa vầng trán.

Vừa nghe xong, Châu Thời Diệc vui vẻ hớn hở ra mặt. Lật mặt cũng nhanh thật nhỉ?

Tôi dang rg cánh tay ra, Châu Thời Diệc lập tc m chặt lấ cơ thể ngời congái đứng phía trước, chiếc căm nghịch ngợm mà không ngừng dụi dụi lên bả vai của tôi.

"Được rồi chứ?" Tôi thăm dò ý của đối phương.



Châu Thời Diệc chẳng vội, trả lời lại: "Đề anh ôm thêm một chút nữa!"

Cái tình cảnh bây giờ tại sao nó lại làm tôi cảm thấy quen quá nhỉ? À đúng rồi, chính là cái lần đầu tiên Châu Thời Diệc say xỉn đến độ gõ cửa căn hộ của tôi lúc đêm khuya, còn khóc sướt mướt nữa chứ. Q

"Tôi hỏi anh một chuyện được không?"

"Sao em nói xa cách thế?" Chưa gì Châu Thời Diệc đã nhảy dựng lên, bỏ cái ôm đang siết chặt lấy người đối phương kia ra, nhưng bàn tay vẫn không rời mà còn đặt nhẹ lên hai bên hông. 2

Bất lực chẳng buồn muốn nói, tôi cười, cười đến nổi gân xanh nổi cộm trên thái dương: "Vậy Thời Diệc à, em hỏi anh một chuyện được không?"

Hài lòng với thái độ của tôi, Châu Thời Diệc khoái chí gật đầu lia lịa.

"Lần trước anh uống say, có hỏi em một chuyện lạ lắm!" Tôi bắt đầu chủ đề của câu hỏi, đến đây nét mặt Châu Thời Diệc mới trở nên ngạc nhiên, tôi lại nói tiếp: "Lúc đó anh có hỏi là em đã từng bị ai phản bội chưa, còn uống say những hai lần. Anh buồn vì chuyện đó đúng không?"

Nhìn biểu cảm của Thời Diệc lúc này cứ ngơ ra, trông ngây ngây dễ thương kiểu gì đó. Như này thì ảnh thật sự không nhớ đã nói gì trong cái lần uống say vào tối đó thật rồi.

"A,... một người anh em của anh thôi!" Vui tươi không được bao lâu thì khuôn mặt đó bồng tối sầm xuống, không biết nên trong đang ẩn chứa biết bao nhiêu chuyện mà đến tôi cũng không hay biết.

Thấy anh buồn như vậy, tôi không đành lòng liền đưa đôi bàn tay nhỏ bé nhưng có thể ôm cả một thế giới lên, khẽ đặt lên hai gò má của Thời Diệc.

"Vậy anh còn buồn à?"



Nhận lại là một cái lắc đầu, còn có nụ cười gượng ép mãi mới xuất hiện trên khóe môi.

Tuy ngoài miệng Thời Diệc không nói gì nhưng tôi biết anh ấy vẫn còn phiền lòng về nó dữ lắm, đến bây giờ vẫn còn gọi một tiếng "anh em" cơ mà?

"Vậy đề cho những chuyện đó tiêu hóa hết trong bụng đi nhé?" Tôi cười, nhìn người đàn ông trước mặt bất giác lại đi an ủi.

"Doãn Doãn đáng yêu thật, haiz không muốn xa Doãn Doãn chút nào..." Vòng tay lại siết chặt lấy cơ thể đối phương, Châu Thời Diệc nhắm mắt mà gục đầu lên vai tôi. Tấm lưng vững chắc nhưng giờ bỗng tỏ ra yếu đuối kia dường như đang chờ đợi, chờ cho có một đôi tay, hay dù chỉ một bàn tay vươn ra vỗ về thôi cũng đủ lắm rồi. 6

Tôi vòng qua ôm chặt lấy Châu Thời Diệc, giờ đây trái tim của cả hai đã ngay sát cạnh nhau, chỉ cần ôm như vậy thôi mà đã có thể nghe rõ từng nhịp đang đập thình thịch. Cứ từng phút trôi qua lại không ngừng đập loạn hơn, đây là lần đầu tiên tôi và Thời Diệc ôm nhau như thế này nhỉ?

"Bắt quả tang nha!"

Lòng đang yên tĩnh, hai con người đang chìm đắm trong cái ôm đầy ấm áp thì giọng nói vừa to vừa nhí nhảnh, lại còn quen thuộc phát ra ngay hướng trước mặt. Tôi giật mình mở bừng đôi mắt.

Châu Đàm đứng cách chỗ tôi chỉ khoảng năm mét, cô bé nhìn hai người đang quấn lấy nhau ở trước mặt mà chống nạnh, cái nụ cười khoái chí không nhịn được liền để lộ hết ra bên ngoài. (2)

Tôi lập tức đẩy Châu Thời Diệc ra, xấu hồ chẳng biết nên giấu mặt vào đâu. Nhìn tôi khó xử trước một con nhóc 16 tuổi như vậy, Thời Diệc lập tức dùng thân chắn đi khuôn mặt ửng hồng của tôi ra sau, nghiêm giọng hỏi Châu Đàm:

"Cháu xuống đây làm gì?" Xuống? Có lẽ cô bé đang sống ở căn hộ tầng trên. Hèn gì lần trước thấy anh ấy ở trong thang máy đi xuống sẵn rồi.

"Ai ya, chú út nói gì vậy chứ, cháu muốn nói chuyện với thím út nhiều hơn ấy mà? Thím ấy đang xấu hổ đó hả? “