Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 41: Gây Sự.



"Mat khau?"

".. Là... chỉ số BWH của em.." I

Thân tôi hóa đá, há hốc nhìn Châu Thời Diệc đang mặt đỏ tía tai, đã vậy còn xấu hổ lấy tay ôm đi một phần khuôn mặt.

Châu Thời Diệc, anh là tên biến thái có đúng không?

Nhưng ngay đến tôi còn không biết số BWH của mình là gì, vậy mà người đàn ông này lại biết? (1)

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng rất nhiều, tôi lắp bắp hỏi lại: "E... Em không biết!"

Châu Thời Diệc vẫn còn xấu hổ, lòng bàn tay cứ dính chặt lấy khuôn mặt mãi không buông. •

Anh cũng lắp bắp đáp lại: "Là.. 85 58 90." (2

Châu Thời Diệc, anh đúng là tên biến thái mà...

Tôi gượng ép cơn tức giận nhưng toàn sự ngượng ngùng trước người đàn ông này tuột xuống bao tử. Nhanh tay nhập liền 6 chữ số đó vào điện thoại, khóa màn hình liền mở ra.

Phải mất một hồi lâu, lướt hết một lượt danh bạ rồi lại lướt thêm lần nữa cho chắc ăn. Đang kiểm tra thì màn hình hiển thị thanh thông báo có cuộc gọi đến.

Là số lạ sao? Tôi không thấy có lưu tên liên lạc nên đã gạt nút nghe rồi mở loa ngoài.

"Mai nhé, tao thấy hơi lằng nhằng mất thời gian đấy, quỳ xuống có phải nhanh không?"

Chả hiểu gì, tôi liền hạ giọng hỏi người đàn ông đang cầm máy đường dây bên, không hề cho Châu Thời Diệc lên tiếng.

"Anh là ai vậy?"

Nghe thấy giọng của phụ nữ, người kia ngạc nhiên liền hỏi xoáy lại tôi: "Hở?" Một câu chẳng có chủ vị, lãng xẹt vô cùng.

Nhưng thấy tôi không nói lại câu nào thì liền bồi thêm: "À, cô là cái người va đàn em tôi đúng không?"



"Tôi hỏi anh một câu nhé..." Hắn vừa dứt câu thì tôi lập tức chèn lời của mình vào, chỉ thấy tên đó để lại duy nhất một chữ "hửm" vì khó hiểu.

"Anh là thằng trẩu à?" 6°

"..."

Châu Thời Diệc ở bên nghe xong thì chết đứng, tiếng hóa đá vang lên rộp rộp đến cả tôi còn nghe thấy. Còn tôi, nói xong câu cũng không hề có chút biểu cảm, mặt lạnh như tờ đợi người bên kia đáp lại.

Đổi lại với sự đợi chờ của tôi là một thán từ, lãng xẹt chẳng khác gì câu khi nãy: "Hả?"

"Anh điếc à? Cần thông tai cho không?"

Bấy giờ người cầm máy bên kia mới chuyển giọng, nó ồm ồm đáp lại: "Mồm cô hỗn thật đấy, Châu Thời Diệc đầu?" (1

Tôi phớt lờ câu hỏi, lại chuyển qua chủ đề vừa rồi: "Ngày mai cái gì? Bây giờ luôn cũng được!"

Bầu không khí trở trên âm u như trời sắp nổi cơn giông, cả hai bên chìm trong khoảng lặng chết chóc. Mãi hắn ta mới lên tiếng trả lời lại.

"Được, nói với Châu Thời Diệc là chỗ cũ nhé!" Còn chẳng đợi tôi đáp, đầu dây bên đã cúp máy chỉ để lại ba tiếng

"tu tu tu".

Điện thoại được tắt sáng màn hình, tôi đưa nó cho anh người yêu vẫn còn khúm núm, mặt ửng hồng đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh. (

Không quên hỏi thêm: "Chỗ cũ là chỗ nào?"

Châu Thời Diệc lấy im lặng làm câu trả lời cho tôi, phải đợi cô gái này quất lên, nhắc lại lần thứ hai thì anh mới trả

ldi.

"Khu ổ chuột ở ngoại ô phía đông..."



Ổi trời đất ơi, biết bao nhiêu nơi sạch sẽ không chọn, lại đi chọn đánh nhau ở khu ổ chuột bẩn thỉu thế này. Đầu óc mấy người này có vấn để sao? (2

Nhưng tôi vẫn sẽ đến đó, vừa hẹn xong thì lập tức rời gót ngay. Mộc Cảnh Trì và Châu Thời Diệc tôi còn trị được, chẳng lẽ lại sợ bọn côn đồ rẻ rách này?

Vừa đặt chân đến khu ổ chuột, một mùi ôi thối thoang thoảng phả vào trong gió, cuốn đến ngay đầu mũi của hai người. Cái nơi quỷ ho cò gáy này mà cũng có người đến luôn đó hả?

Nhưng chuyện không ngờ nhất là... đám đàn em kia của Châu Thời Diệc cũng đi theo tôi.

Làm ơn đi, có phải đánh nhau đâu mà kéo theo cả mớ vậy? Tính bày binh bố trận hay gì?

"Chà, tới nhanh n..." Một người đàn ông cao lực lưỡng, có khi xấp xỉ bằng với Châu Thời Diệc luôn ấy chứ, anh ta đi ra từ trong con hẻm phía đối diện với chúng tôi.

Theo sau còn có thêm 3 tên đàn ông, một gầy, một mập và một tên to con.

Vừa nhìn thấy tôi, hắn ta đã lập tức thay đổi sắc mặt và cả chất giọng, chuyển qua đùa cợt mà chú ý tới cô gái trong số đám đàn ông trước mặt hắn.

"Ổ, có phải đây là cái cô lúc nãy nói chuyện trong điện thoại không nhỉ?"

"Dạ anh Từ, chính là con nhỏ này, hôm em bị đánh nó cũng có ở đó!" Tên to cao đứng ngay sau chủ của gã, tôi nhận ra được người này. Đây là cái tên đã đẩy ngã tôi ở rạp chiếu phim mà? (1

Châu Thời Diệc kéo kéo tay áo của tôi, nhỏ giọng nói vào tai: "Doãn Doãn, em về trước đi nhé?"

Tôi chỉ lấy tay kia, khẽ gỡ từng ngón tay của anh ra khỏi, lại mỉm cười toe toét nhìn bốn gã đàn ông trước mặt.

Ngón tay chỉ thẳng vào mặt cái người khi nãy nói chuyện điện thoại với mình mà chỉ đích danh: "Anh là người đánh người đàn ông của bà đây đúng không?"

Cả đám người sau lưng tôi nhìn Châu Thời Diệc mà không thể nhịn cười.

Hóa ra đại ca của bọn họ lại là cừu non của một cô gái tay không tấc sắc, trói gà không chặt. (2

"Sao?" Tên đàn ông kia khó hiểu, hỏi lại. (

Tôi mặt lạnh, chẳng dư hơi đâu để đi nhắc thêm lần hai mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Xin lỗi rồi chịu tiền thuốc đi!"