Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 52: Dỗ Em



"Tại sao..? Dựa vào cái gì mà cô lại có cuộc sống tốt hơn tôi?" Lời ai oán không ngừng lặp đi lặp lại, trong tiềm thức bắt đầu hiện ra hình ảnh của một người phụ nữ. (°

Thật quen thuộc...

Cô ta túm lấy hai vai tôi, không ngừng lay mạnh mà trách móc: "Rõ ràng chúng ta đều là một, vậy vì sao tôi lại phải chịu đựng khổ sở trong khi cô được sống sung sướng?"

Là cô gái có khuôn mặt giống hệt tôi, nhưng bây giờ trông cô ta lại thảm hại biết bao. Đầu tóc rối bù, trên làn da quanh vùng má còn ướt đẫm nước mắt, và bị vài sợi tóc đen óng dính lại.

Thứ duy nhất có thể làm người này nối bật là bộ váy màu xanh có hình lông vũ. Tôi càng thêm hoảng sợ, khi nhìn kĩ vào khuôn mặt xanh xao ấy, tất cả mọi thứ đều như đúc từ một khuôn ra.

Nhưng rồi cô ta không còn oán thán nữa, thay vào đó, cô đã giữ yên lặng mà chỉ biết gục đầu xuống đất. Đế mặc cho mái tóc của mình che khuất khuôn mặt đau thương kia.

"Tại sao... Tại sao lại đối xử như vậy với tôi..?" Cả người cô gái đó run rẩy, giọng nói ồm ồm chen vào đó là tiếng khóc thút thít. (3

Vì sao sau khi thấy cô ấy đau khổ như vậy, trái tim tôi cũng tự giác mà nhói theo từng nhịp?

Rốt cuộc cô là ai? Rõ ràng sau hôm ấy cũng đã được vài tháng, cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa nhưng vì sao lại tự nhiên xuất hiện cơ chứ?

Nhưng rồi một tiếng rầm lớn đánh bay mọi suy nghĩ và tiếng thút thít bên trong căn phòng.

L... Là Châu Thời Diệc sao? Hay tiểu thịt tươi có khuôn mặt giống Châu Thời Diệc?

Người đàn ông đó đi lại, hai bàn tay vươn tới lập tức đẩy người phụ nữ đang dùng lực bấu chặt vào vai tôi ra khỏi.



Là Châu Thời Diệc? Sao anh ấy lại ở trong mơ của tôi được chứ.... 2

Châu Thời Diệc lo lắng mà ôm lấy tôi, anh không ngừng liếc nhanh đôi đồng tử để quan sát một lượt khắp cơ thể cô gái nhỏ của anh.

Anh chẳng nói gì cả, trực tiếp cầm lấy bàn tay đang lạnh run, nhưng mồ hôi đã đổ đầy đến ướt nhẹp của tôi mà kéo đi.

Thì bỗng...

"Tránh xa hắn ra..." Cô gái có giương mặt giống tôi hét lên, chất giọng khô khốc như đã rất lâu không được thấm đẫm nước bọt.

Tôi giật mình, nghiêng người nhìn lại cô ta, nét mặt đó xinh đẹp biết nhường nào nhưng nay lại bày ra dáng vẻ dữ tợn, tiếp tục hét lớn: "Hắn ta chính là một con quỷ,... đúng, là quỷ...".

Nhưng chính bởi hành động rùng rợn đấy của cô ta mà tôi mới có thể bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng ấy. Thấy người bên gối có động tĩnh, Châu Thời Diệc liền lồm cồm ngồi dậy, ấn mở công tắc chiếc đèn để bàn dạng chóp cụt.

"Sao vậy Doãn Doãn?"

Anh lo lắng hỏi tôi, hình ảnh vừa đập vào mắt anh là giương mặt của cô gái đang trắng bệch, nó chảy đầy những giọt mồ hôi còn đang ướt đầm vầng trán.

Một giấc mơ kinh khủng biết bao, tôi nhìn anh mà trong lòng càng thêm sợ sệt. Câu nói cuối cùng của cô gái kia cứ không ngừng vang vọng lên bên tai, như một con đỉa đói tha thiết bám chặt con mồi.

Châu Thời Diệc ôm lấy tôi, nhẹ đặt cái đầu nhỏ dựa lên vai anh mà không ngừng vuốt ve lưng an ủi, trấn an.

"Bảo bối Doãn Doãn gặp ác mộng sao? Không sợ nữa nhé, vì anh sẽ xua đuổi nó ra khỏi Doãn Doãn!" (6°

Có phải con nít 3 tuổi đâu mà lại đi dỗ như thế, thấy anh đang ra dáng một ông bố thì đầu óc tôi cũng dần được xóa tan bóng ma ấy.



"Chú Châu nói cứ như đang dỗ đứa con của mình ấy!" Mới chỉ định trêu anh một chút nhưng ai ngờ người anh đã lập tức cứng ngắc. (

Không biết do ánh đèn chưa chiếu tới hay không đủ ánh sáng mà khuôn mặt điển trai kia đen sầm, rồi cổ họng khô khan lại, lên tiếng:

"Hình như anh chiều Doãn Doãn quá rồi thì phải!" C"

Cái giương mặt đó giờ đây nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh rời hai bàn tay đang ôm sau lưng tôi đi. Đặt nó xuống tấm nệm bên dưới mà thân trên không ngừng tiến sát.

Bờ môi khô khốc thèm muốn đặt lên nụ hồng chúm chím kia một cái chạm, tiếng nuốt nước bọt nghe rõ ràng bên tai. Yết hầu quyến rũ của người đàn ông không ngừng nhấp nhô lên xuống, ánh mắt cứ dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô gái trước mặt.

Dưới ánh đèn lờ mờ, anh bao trọn vùng má của tôi mà nói lời khêu gợi: "Để anh làm Doãn Doãn quên đi chuyện buồn về ác mộng kia nhé?" (3

Trí não tôi loạn cào cào, nó chẳng tiếp nhận đủ thông tin hay bất cứ thứ gì nữa hết, giờ đây điều làm tôi ngẩn ngơ chính là khuôn mặt đầy dụ hoặc kia của Châu Thời Diệc.

Cả hai tự giác rướn người gần về phía đối phương, trao nhau một cái hôn thật ấm áp giữa tiết trời còn đang lạnh giá.

Đôi môi khô khốc kia tham lam mà cố cắn mút đóa hoa mọng nước lâu hơn chút nữa, cho đến khi hé mở một bên mắt để quan sát cô gái đang trong cơn chìm đắm. (2)

Hai bên gò má chuyển dần từ nhợt nhạt qua nhiệt độ nóng như lửa đốt, hô hấp cũng bắt đầu yếu đi mà thở dốc rất nhiều.

Lúc này, người đàn ông chưa được thỏa mãn cuồng vọng kia mới nhả cánh môi còn đang đỏ mọng của tôi ra, ngón tay cái không ngừng miết nhẹ lên viền cánh hoa.

"Đồ ngốc, còn chưa biết lấy hơi sao?"