Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 149: Ép giá



Có lẽ là Đỗ Minh Cường và Suchat cố ý thể hiện rằng thế giới của bọn họ rất an toàn, không cần nhiều vệ sĩ, để Đồng An Chi cảm thấy được bọn họ không giống như mấy trùm xã hội đen, tiền hô hậu ứng như ở trong phim ảnh.

Nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài. Chắc chắn trong tòa nhà này có không ít người của Suchat và Đỗ Minh Cường.

Vì hoàn cảnh và sự trịnh trọng của mấy người Đỗ Minh Cường mà cuộc gặp mặt này giống kiểu cuộc họp của các vị lãnh đạo vậy.

May là tôi đứng giữa nói đùa mấy câu, điều chỉnh lại bầu không khí đúng lúc.

Sau khi ngồi xuống nói chuyện một hồi, người phục vụ bắt đầu lên đồ ăn.

Mấy món mang lên đều là đồ Xiêng La, rất phong phú và đẹp mắt. Bởi vì món Xiêng La và món Hoa Hạ có hương vị giống nhau, tôi và Đồng An Chí đều ăn vừa miệng.

Đỗ Minh Cường và Suchat không nôn nóng bàn chuyện chính, chỉ nói vài chuyện ngoài lề.

Tôi không yên lặng giống như lần gặp mặt trước nữa mà rất nhanh nhập vai người trung gian, chủ động điều chỉnh bầu không khí, ngoài ra còn làm người phiên dịch, bởi vì Đồng An Chi không biết nói tiếng Xiêng La, Suchat và Sangsu cũng không biết nói tiếng Hoa Hạ.

Dần dần, Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường có thể thân thiết hơn, bầu không khí cũng trở nên thoải mái, dễ chịu hơn.

Đến khi ăn uống no nê, người phục vụ thu dọn hết bát đũa xuống rồi lên món điểm tâm, Đỗ Minh Cường mới tranh thủ ho khẽ một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh Đồng, chắc là trước đây A Dương đã nhắc trước với anh rồi, chuyện về việc chúng ta hợp tác phát triển mấy mảnh đất ở Chiêng May.”

Đồng An Chi cười khách sáo, nói: “A Dương đúng là đã nói qua rồi. Nói thật, tôi rất có hứng thú với mấy miếng đất đó nhưng không giấu gì các vị, trước đây, vì tôi nhận được lời mời của một công ty nhà đất ở Chiêng May nên mới đến đây. Công ty đó vẫn luôn muốn hợp tác với tôi, đến giờ, A Dương là bạn tôi, các vị cũng là bạn của cậu ấy, nếu như có thể bàn bạc được, tôi cũng rất vui lòng hợp tác cùng mọi người, không biết các vị định hợp tác như thế nào.”

Đỗ Minh Cường đáp: “Có được sự coi trọng của anh Đồng, vậy thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn luôn. Tôi cùng Suchat và Sangsu định góp vốn với anh Đồng và A Dương để thành lập một công ty bất động sản, chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư, bao gồm cả phần của A Dương, giữ lại quyền biểu quyết trong đại hội cổ đông, không tham gia vào việc vận hành, quản lý hàng ngày và cũng không can thiệp vào công tác phát triển các dự án, tất cả những việc đó đều do anh Đồng làm chủ.”

“Tuy nhiên, chúng tôi sẽ cung cấp thêm một số sự hỗ trợ về hành chính hoặc phi hành chính để quản lý công ty và phát triển dự án, ví dụ như giấy chứng nhận đánh giá tác động môi trường, giấy phép xây dựng, khoản vay ngân hàng, tai nạn xã hội,…”

Nghe Đỗ Minh Cường nói hết, vẻ mặt của Đồng An Chi không chút thay đổi, chỉ gật đầu bình tĩnh, nói: “Anh Đỗ, tôi muốn biết số tiền đầu tư theo kế hoạch của các anh là bao nhiêu, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng thì tính sao.”

“Dựa trêи thực tế tỷ lệ bỏ vốn, tỷ lệ chia cổ phần và tỷ lệ hoa hồng, chúng tôi có thể đầu tư khoảng 500 triệu baht.”

Đồng An Chi không hỏi gì thêm, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, có vẻ đang suy tính.

500 triệu baht, tương đương với khoảng 100 triệu tệ, do hai người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ ra.

Cũng có nghĩa là công ty bất động sản mà hai người bọn họ thành lập cùng với Đồng An Chi, trêи thực tế, theo kế hoạch sẽ đầu tư vào một tỷ baht Xiêng La, bọn họ bỏ ra 51% tiền vốn, Đồng An Chi bỏ ra 49% còn lại, quyền nắm cổ phần và việc chia hoa hồng sẽ tính theo tỷ lệ bỏ vốn đầu tư. Bọn họ sẽ nhường cho tôi 2% trong số 51% cổ phần mà họ nắm giữ.

Tính như vậy, quyền nắm giữ cổ phần sẽ là Đồng An Chi nắm 49%, ba người Đồng An Chi, Suchat và Sangsu cũng là 49%, 2% còn lại là của tôi, bởi vì tôi có quyền mua bán nhà đất, cộng thêm cổ phần của bọn họ là đủ 51% theo quy định của pháp luật Xiêng La rồi.

Đối với bọn họ, đây là một phương án khá hợp lý.

Tuy nhiên, tôi đoán rằng Đồng An Chi sẽ mặc cả, hơn nữa sẽ ép giá rất mạnh tay.

Bởi vì ở trong nước, công ty của Đồng An Chi có năng lực, có hiệu ứng thương hiệu, có kênh quảng bá, có nhóm khách hàng trong nước và kinh nghiệm phát triển,… Hơn nữa, Đồng An Chi phải làm việc, phải phụ trách việc vận hành và phát triển các dự án, chỉ riêng khoản này đã coi như bỏ vốn lao động rồi.

Vậy nên, ông ấy không thể nào chỉ để Đỗ Minh Cường và Suchat góp tiền, không góp lực mà lại có được lợi nhuận ngang nhau như vậy.

Thật ra, khi tôi gặp đám người Đỗ Minh Cường lần trước, bọn họ có bàn đến chuyện này, cũng có đề án, hoạch định lại giới hạn, bây giờ nói ra chỉ là để đợi Đồng An Chi ép giá mà thôi.

Số tiền mà bọn họ có thể bỏ ra chắc chắn không chỉ có 500 triệu baht. Đỗ Minh Cường có nói ông già nhà anh ta làm ăn ở vùng biên giới Hoa Hạ – Miến Quốc – Xiêng La, góp nhặt được đâu chỉ có vài trăm triệu.

3, 4 baht mới bằng 1 tệ. Đối với người làm ăn lớn như anh ta, nhận một đơn làm ăn có thể tới chục triệu, thậm chí cả trăm triệu, khó mà tưởng tượng được số tiền lời khổng lồ mà anh ta kiếm được.

Quả nhiên, sau khi Đồng An Chi im lặng một lúc, có chút bất lực, lắc đầu cười khổ: “Anh Đỗ, thứ lỗi cho tôi không thể chấp nhận được cách làm này của anh. Nói thẳng với anh, nếu như tôi và công ty nhà đất kia hợp tác, chúng tôi cũng sẽ dựa trêи tỷ lệ đầu tư để chia quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng nhưng đối phương có kinh nghiệm phát triển dự án ở Xiêng La và có tài nguyên ở mọi mặt, đó gọi là chia sẻ tài nguyên và hợp tác phát triển.”

“Nhưng nếu như hợp tác cùng các vị thì không gọi là hợp tác phát triển mà là công ty do chúng ta cùng nhau thành lập nhưng một mình tôi phát triển, tài nguyên do tôi từ trong nước đem tới cũng cần chia sẻ cho các anh, điều này không công bằng với tôi.”

Sắc mặt Đỗ Minh Cường không thay đổi quá mức, gật đầu ngẫm nghĩ, nói một câu “Tôi hiểu”, sau đó cúi đầu suy tính.

Nhân lúc này, tôi phiên dịch lại những gì mà Đỗ Minh Cường và Đồng An Chi nói với nhau cho Suchat và Sangsu nghe.

Sangsu không hề tỏ thái độ gì cả, Suchat thì lại chắp tay hướng về phía Đồng An Chi, dùng tiếng Xiêng La nói một câu “Tôi hiểu, hy vọng có thể bàn bạc kỹ lưỡng hơn với ngài An Chi”.

Sau khi Đỗ Minh Cường suy nghĩ một hồi, chợt hỏi: “Anh Đồng, vậy theo như anh thì phương án như nào mới là tốt nhất?”

Đồng An Chi hắng giọng: “Vậy thì tôi xin nói thẳng, hy vọng các anh không để bụng. Công ty tôi có đủ tất cả các loại tài nguyên, kinh nghiệm,… Sẽ bỏ ra khoảng 15% vốn kỹ thuật và lao động. Có hai phương án để giải quyết 15% này, một là số tiền đầu tư cho nó sẽ do ba người bỏ ra, quyền nắm cổ phần và tỷ lệ hoa hồng sẽ phân theo 49% và 51%, đương nhiên, phần của A Dương sẽ tính sau.”

“Phương án còn lại sẽ là hai bên chúng ta đầu tư theo tỷ lệ 49:51, không cần các anh bỏ vốn hoàn toàn, tỷ lệ cổ phần cũng vấn theo 49:51 nhưng tỷ lệ chia hoa hồng sẽ thỏa thuận theo cách khác, tôi muốn nhận thêm 13%.”

“Và lại, tôi thấy rằng, tổng đầu tư chỉ một tỷ baht có phần hơi ít, nếu như được thì tầm một tỷ rưỡi đến hai tỷ sẽ tốt hơn.”

Tôi biết ngay, người như Đồng An Chi nhìn thì hiền lành, trêи thực tế thì chẳng phải hạng người dễ đối phó, vô cùng ranh ma.

Ép giá đúng là rất mạnh tay.

Phương án thứ nhất, để mấy người Đỗ Minh Cường và Suchat bỏ vốn toàn bộ 15% kia, cũng có nghĩa, nếu như vốn đầu tư của công ty là một tỷ baht, Đỗ Minh Cường và Suchat phải giúp ông ấy bỏ ra 150 triệu, tính cả số tiền mà bọn họ vốn dĩ phải đầu tư là 510 triệu, tổng số vốn bỏ ra là 660 triệu nhưng chỉ được 15% cổ phần và hoa hồng.

Còn phải chia cho tôi hai phần trăm trong số đó nữa.

Nếu như phải đầu tư 1,5 tỷ hoặc 2 tỷ baht, vậy thì số tiền mà Đỗ Minh Cường và Suchat phải bỏ ra còn nhiều hơn nữa.