Tôi biết rất nhiều người tập Muay truyền thống không mạnh về đấm, chí ít so với những cú đá tốt như của họ thì đấm không phải thế mạnh của họ.
Nhưng điều này chỉ là tương đối mà thôi, cú đấm của bất kỳ võ sĩ Muay nào cũng không thể coi thường.
Tôi lại ép Song về một phía, làm hẹp không gian của hắn, nghĩ cách áp sát đối phương, khiến hắn không thể phát huy những cú đá của mình.
Mỗi lần ép hắn vào một góc, chúng tôi đều có xô xát kịch liệt, thường thì tôi sẽ trúng một cú gạt chân của hắn, còn hắn thì bị tôi đấm cho vài cú.
Tôi dần thấy hưng phấn hẳn lên, cơn đau nhức trêи cơ thể và ánh mắt hung ác của đối thủ, còn có tiếng reo hò, huýt sáo của khán giả ở dưới đều có thể khiến hooc môn trong người tôi tăng vọt.
Khoảng ba phút sau, tôi đã hoàn toàn vào thế, cũng đã quen với cách đánh của Song, biết khi nào hắn dễ lộ ra sơ hở nhất.
Nhưng Song rất thông minh, cũng rất tàn độc. Mỗi lần tiếp xúc, hắn đều dùng chiêu quét chân để đá vào đùi trái tôi.
Vị trí đó đã trúng bốn cú đá, ngoài cảm giác đau ra, một bên chân của tôi ngày càng yếu, thậm chí đã rất khó nhấc lên.
Song cũng chẳng tốt hơn tôi là mấy, hắn đã trúng vài cú đấm của tôi, chỗ lông mày bị rách, xương gò má sưng phù, khóe miệng cũng có vệt máu.
Lúc tôi lại ép hắn vào một góc, nhân lúc tôi bước dài, đối phương quét chân đá một cú thật mạnh vào đùi trái tôi.
Lần này, tôi không đứng vững được nữa, ngã sõng soài.
Song hung hăng bổ nhào tới, định cưỡi lên người tôi.
Thoáng cái, hình như tôi nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Ôn Hân ở phía dưới.
Tôi nhịn cơn đau, đồng thời giơ hai tay lên che đầu, hai chân quấn vào bụng Song, cùng lúc đó gắng sức xoay người, lật hắn xuống dưới.
Tôi không khóa được người đối phương, cũng không muốn dính người xuống sàn nữa, mà để hắn đứng dậy. Tôi chỉ có thể nhân lúc hắn vừa bò dậy, chưa đứng vững để xông qua.
Song trúng một cú đấm của tôi, ánh mắt hắn có một tia cấp bách, nhân cơ hội đó, tôi đấm hắn thêm hai cú nữa, khiến hắn dựa mạnh người vào dây trêи sàn đấu.
Sau đó, tôi cứ thế ép hắn về phía đó, không ngừng đấm từ các phía vào khuôn mặt khiến tôi chán ghét của hắn.
Sau khoảng bảy, tám cú đấm, Song mềm oặt người ngã xuống sàn theo sợi dây.
Nhìn Song mặt mày đầy máu nằm bất động dưới sàn, tôi không đánh hắn nữa, mà thở phì phò.
Bên dưới khán đài yên lặng, hooc môn trong cơ thể tôi cũng giảm nhanh, cảm giác hưng phấn hay thậm chí là tàn bạo đó đang nguội dần.
Lúc này, tôi cảm thấy đùi và những chỗ bị đánh trêи người mình ngày càng đau nhức.
Người chủ trì cầm micro nhảy lên sàn đấu, cao giọng tuyên bố tôi là người chiến thắng với vẻ mặt cứng ngắc.
Bangsue và Bansha đều nhảy lên sàn đấu, mỗi người một bên đỡ tôi.
Sau khi hít thở một hồi, tôi xua tay ra hiệu mình không sao, rồi chầm chậm đi sang một bên, nhảy xuống khỏi sàn đấu.
“Phương Dương, cậu không sao chứ?”
Ôn Hân chạy tới, luống cuống hỏi.
Từ Triết và Lâm Tĩnh cũng chạy lại.
“Không sao, chờ tôi một lát. Tôi đi thay đồ rồi bọn mình đi ăn khuya.” Tôi nhếch miệng cười, không cẩn thận nhếch đúng bên khóe miệng bị ăn đấm, nên thấy hơi đau.
Nói rồi, tôi chầm chậm đi vào phòng thay đồ.
Đùi trái tôi thật sự rất đau, tên Song chó má đó thâm thật, cứ nhằm vào đùi tôi mà đá, khiến cho bây giờ tôi không thể nhấc chân lên được.
Tôi vừa đi được vài bước, Willen đã cầm một bình xịt chấn thương và mấy túi chườm đá chạy tơi, vừa căng thẳng hỏi tôi có sao không, vừa xịt lạnh lên chân tôi.
Bình xịt này rất mát, xịt xong rất dễ chịu, cảm giác đau nhức đã nhanh chóng giảm đi.
Sau khi xịt một lúc, Willen chườm túi đá lên đùi tôi, rồi dùng khăn quấn lại, sau đó đưa thêm cho tôi hai túi chườm nữa, bảo tôi dùng để chườm lên khóe miệng.
Tôi có thể nhìn ra ông ta thật sự sợ tôi bị thương, vì ông ta không thể chịu nổi cơn phẫn nộ của Suchat.
Còn Song, hắn đã được mấy người cầm hộp thuốc và khăn lông lên sàn đấu kiểm tra tình hình.
Thật ra hắn cũng không bị thương nặng lắm, chỉ có gương mặt nở hoa thôi, phần lông mày và miệng hắn đều bị rách, xương mũi chắc gãy rồi, xương gò má một bên cũng sưng như cái bánh bao.
Đây cũng là nhờ tôi nương tay, nếu sau khi hắn ngã xuống, tôi vẫn ngồi lên người hắn bồi thêm vài cú đấm, hắn sẽ bị thương nặng hơn, chắc bây giờ phải đưa vào viện rồi mất.
Sau khi về phòng thay đồ, tôi mệt muốn chết, nằm vật ra ghế bất động, để mặc cho Bangsue tháo găng tay cho mình.
“Cậu Dương, cậu giỏi thật đấy. Nếu được huấn luyện chuyên nghiệp thêm một thời gian, chắc chắn cậu có thể lên sàn đấu chuyên được rồi.” Bangsue có vẻ bội phục nói.
Tôi cười khổ: “Đó là nhờ gặp một đối thủ không quá mạnh là Song nên tôi mới thắng được thôi, nếu gặp võ sĩ chuyên nghiệp, chắc tôi không chống đỡ nổi một phút ấy chứ.”
“Cậu Dương khiêm tốn rồi, thật ra Song là người mạnh nhất ở sàn đấu ngầm này. Cậu có thể đánh thắng hắn là có bản lĩnh thật sự. Cú đấm của cậu rất nhanh, lực rất mạnh, lực đánh trả cũng rất tốt, mạnh hơn Song không biết bao nhiêu lần. Điểm thiếu sót duy nhất chỉ là không được huấn luyện chuyên nghiệp và không đủ kỹ thuật nắm bắt thôi.”
“Ha ha, Bangsue, ông biết tôi luyện võ bằng cách nào không?”
“Không, trước kia cậu từng học à?”
“Không.” Tôi lắc đầu, lại cười khổ nói: “Là nhờ Đỗ Minh Cường và người của ông ta đánh tôi đấy. Lúc ngồi tù, tôi ở cùng phòng giam với ông ta. Hai năm đầu mới vào, ông ta trêu tôi như con khỉ, nên hai chúng tôi đánh nhau, lúc nào cũng chỉ muốn đập chết đối phương, cứ dăm ba hôm lại tẩn nhau một trận. Nhưng lúc đó, ông ta lại có vài thằng đàn em ngồi tù cùng, nên lần nào tôi cũng bị đánh cho sống dở chết dở.”
“Chắc ông nhìn thấy mấy vết sẹo trêи ngực tôi chứ? Đây đều là do Đỗ Minh Cường và người của ông ta gây ra đấy. Lão khốn đó bảo người của ông ta giữ lấy tôi, sau đó dùng tàn thuốc làm tôi bị bỏng. Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn muốn tẩn cho ông ta một trận.”
Bangsue có vẻ hơi ngạc nhiên: “Chuyện này… thì ra trước kia, cậu Dương và ông Minh Cường là kẻ thù của nhau?”
“Ừm, kiểu kẻ thù lúc nào cũng muốn đập chết nhau ý. Tôi ở trong tù với ông ta hai năm, sau đó có một thằng em tên là La Nhất Chính vào cùng. Nó rất máu, đến mức không màng đến mạng sống luôn. Sau khi có La Nhất Chính làm trợ thủ, tôi mới miễn cưỡng đánh ngang tay được với Đỗ Minh Cường. Sau đó nữa, cứ đánh qua đánh lại mãi lại thành bạn bè với nhau, đúng là kỳ cục.”
“Cậu Dương, cậu với ông Minh Cường đúng là anh hùng tương ngộ. Nếu đổi lại là tôi, có ai mà ngày nào cũng đánh tôi như vậy, chắc tôi không kết bạn với họ được đâu.”
“Bangsue, ông cũng biết câu anh hùng tương ngộ à?”
“Biết chứ, tôi đã đọc không ít sách Hoa Hạ, nên có biết vài thành ngữ và điển cố.”
“Ồ? Ông thích đọc sách sao?”
Bangsue cười he he: “Cậu Dương, nếu tôi nói mình từng học đại học, cậu có tin không?”
Tôi thấy hơi bất ngờ, quan sát kỹ ông ấy một lát, gật đầu: “Tin, ông trông không giống những người khác, kiểu rất lạnh lùng, lịch sự và phong độ.”
“Ha ha ha, cảm ơn lời khen của cậu Dương, đúng là tôi đã học đại học thật. À, cậu Dương ngồi nghỉ chút đi, tôi đi nói với Willen vài tiếng, người của tôi sẽ chờ ở cửa, không cho bất kỳ ai vào.”