Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 183: Giác quan thứ sáu



Dù sao đến lúc đó Hà Khai Thành chắc chắn sẽ đến tìm tôi gây chuyện, người nhà Bạch Vi không muốn tôi quá thân thiết với cô ấy, lần trước cũng đã bảo tôi tự mình rời xa cô ấy, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý với Hà Khai Thành.

Nhưng, gần đây, sau khi ngày càng thân thiết hơn với Bạch Vi, chung quy tôi vẫn khó có thể kiểm soát được tình cảm của mình mà có những hành động mập mờ ám muội, bao gồm cả trong lời nói, lúc nào cũng việc xảy ra rồi mới phát giác được lời nói như thế, hành động như vậy là không phù hợp.

Bạch Vi cũng thế, tôi cũng cảm thấy được rằng cô ấy luôn để lộ ra sự quan tâm đối với tôi trong vô thức, cũng thường khó từ chối những yêu cầu của tôi, ví dụ như nửa đêm gọi cô ấy ra ngoài ăn khuya, còn cả lần này kêu cô ấy đến đảo Phuki chơi nữa.

Đương nhiên, mới vừa nãy khi tôi rủ cô ấy xuống bơi thì đã bị từ chối.

Cho đến tận giờ ăn trưa, tôi vẫn chưa thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.

Sau khi ăn trưa xong tại một nhà hàng bên cạnh trung tâm mua sắm Jungceylon, đám người Ôn Hân và Lưu San San muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi, đi được nửa đường Bạch Vi lén hỏi tôi, có thể dẫn cô ấy đi chơi không, buổi sáng cô ấy đã ngủ hơn một giờ đồng hồ trêи máy bay nên lúc này không buồn ngủ.

Tôi nói có thể, rồi hỏi cô ấy muốn đi chơi ở đâu.

Cô ấy nói cứ đi dạo loanh quanh là được rồi, ví dụ như thuê một chiếc xe lượn một vòng chẳng hạn.

Vì vậy, sau khi quay về khách sạn, tôi và cô ấy không trở về phòng nghỉ ngơi mà đứng trước cửa khách sạn thuê một chiếc xe máy.

Cô ấy kéo váy ngồi phía sau xe máy, trông khá thành thạo, sau đó hai tay khẽ ôm qua eo tôi.

Tôi lái xe dọc theo bãi biển đi về phía Nam, suốt cả đường đi tôi giới thiệu cho cô ấy những cảnh vật đặc sắc bên đường, và cả những địa điểm thú vị để chơi ở Phuki, ví dụ như đi lặn ở đảo Racha hay đảo Phi Phi.

Thật ra tôi rất muốn đi lặn, bởi vì tôi chưa từng được thử, nhưng lúc này đã là buổi chiều rồi, đi đến đó thì cũng không chơi được bao lâu, hơn nữa bây giờ đang là mùa mưa, độ trong của nước và sóng biển đều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trải nghiệm.

Bạch Vi thì lại không có hứng thú đặc biệt với trò gì, ngoại trừ việc nghịch cát ở bãi biển.

Cô ấy nói, điều muốn làm nhất khi đến Phuki là đắm mình vào trong ánh nắng mặt trời, đạp trêи từng bọt sóng ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp nơi đây.

Sở thích này của cô khá giống với Ôn Hân, hôm qua cô ấy cũng đạp bọt sóng cả buổi.

Bạch Vi còn nói, cô ấy thích hóng gió trêи chiếc xe gắn máy thế này, nhất là được đi dọc theo bãi biển với cảnh vật đẹp đẽ.

Tôi nhớ tới những ngày ở huyện Bình, ngày nào tôi cũng lái xe máy đến đón cô ấy, chở cô ấy đi trêи con đường có biển hoa nhài mọc hai bên.

Có lẽ, kể từ đó cô ấy mới thích ngồi sau xe máy đi hóng gió, bởi vì trước đó cô ấy chưa từng ngồi xe máy.

Tôi chạy xe về phía nam được khoảng chừng mười phút, đột nhiên phát hiện sắc trời đang dần dần âm u, mây đen đã phủ kín khoảng trời trêи đỉnh đầu từ lúc nào không hay, từng cơn gió lạnh cũng đang từ biển thổi vào.

“Trời sắp mưa rồi! Ôm chặt chút, tôi sắp sửa phóng nhanh để tìm chỗ trú mưa đấy!” Nhìn thấy xung quanh đây không có mái nhà, hay chỗ nào có thể trú mưa, tôi mới quay đầu nói với Bạch Vi.

“Ừm.” Bạch Vi gật đầu, sau đó hai tay cô ấy ôm chặt eo tôi, người cô ấy cũng khẽ áp sát vào lưng tôi.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm cùng độ vĩ đại của bộ ngực cô ấy qua lớp áo voan mỏng.

Nhưng lúc này, tôi chẳng rảnh để nghĩ đến mấy chuyện viển vông, sau khi kéo kính chắn gió trong suốt của nón bảo hiểm xuống, tôi nhấn ga phóng về phía trước.

Chưa đầy hai phút sau, trời bắt đầu đổ những hạt mưa đầu tiên, rơi lốp bốp tung tóe xuống mặt đường, còn khiến cho những đám cỏ cây bên đường phát ra tiếng xào xạc.

Cũng may, lúc này ở bờ biển không xa phía trước có một cái chòi nghỉ mát, có bốn thanh gỗ chống đỡ, bên trêи được phủ một lớp cỏ tranh màu xám trắng rất dày, cái chòi này chắc cũng được vài năm tuổi rồi.

Xung quanh đây cũng không còn nhà cửa hay nơi có thể trú nào khác nữa, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lái xe xuống ven đường đi dọc theo bãi cỏ thẳng về chòi nghỉ mát kia.

Lúc này, mưa cũng dần dần nặng hạt, rơi xuống rải rác như rắc những hạt đậu, tôi dừng xe lại sau đó kéo tay Bạch Vi chạy về phía chòi nghỉ mát.

“May là chạy nhanh, nếu không là bị ướt sũng như chuột lột rồi.” Tôi nghĩ thôi đã thấy rùng mình, vừa nói vừa vỗ những giọt nước mưa thấm trêи quần áo xuống.

“Cô có bị ướt không?” Tôi chú ý tới Bạch Vi cũng đang vỗ quần áo, nên cau mày hỏi.

“Một chút thôi, không sao hết.”

Tôi quay ra nhìn phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy tấm áo voan sau lưng của cô ấy đã bị ướt một khoảng nhỏ, vừa hay lại đúng chỗ móc cài của áo trong, để lộ ra màu da và chiếc áօ ɭót màu hồng bên trong.

“Cô có đem theo khăn giấy không?” Tôi hỏi.

Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi chỉ đem theo điện thoại thôi.”

Quả thật, để tiện đi chơi, trêи người cô ấy chẳng mang theo thứ gì ngoài chiếc bao đựng điện thoại.

“Không sao, đợi gió thổi một lát là khô ấy mà.” Cô ấy mỉm cười và nói, sau đó khẽ vùng vẫy cổ tay một cái.

Tôi mới phát hiện, tay của mình vẫn còn đang nắm chặt tay cô ấy, bèn vội vàng buông tay rồi mỉm cười lúng túng.

Cô ấy không để ý chỉ lẳng lặng ngắm nhìn mặt biển đang dung hòa làm một với màn mưa bên ngoài.

Rất đẹp, trông giống như một tiên nữ trêи bầu trời đang rót nước từ trêи trời xuống biển.

Cô ấy cũng rất đẹp, dáng vẻ an tĩnh mà chăm chú này giống y chang hình đại diện WeChat của cô ấy.

Trước đây, cô ấy có thể là một kiểu người có tính nghệ sĩ, ngây thơ đa sầu đa cảm, bởi vì những người trẻ có tính nghệ sĩ hay mơ mộng mới có thể thường xuyên bộc lộ ra dáng vẻ thế này.

Nhưng bây giờ, ban ngày lúc làm việc cô ấy chính là một cô gái mạnh mẽ giỏi giang, đầy kinh nghiệm và lạnh lùng, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ lúc này.

Là một người có rất nhiều mặt tính cách.

Tôi không làm phiền đến cô ấy, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô ấy, nghe tiếng mưa rơi rào rào ngoài kia, ngắm nhìn đại dương đang bị nước mưa nhấn chìm.

“Phương Dương, có phải Ôn Hân thích anh không?”

Bất chợt cô ấy hỏi một câu như vậy.

Tôi ngẩn người một lát, ngay sau đó lại có phần cảm khái, đây mẹ kiếp chính là giác quan thứ sáu của con gái sao?

Cô ấy lại khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được, ánh mắt cô ấy nhìn anh có phần khác lạ, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn.”

Trong đầu tôi đã sớm đoán ra được cô ấy sẽ nói như vậy, nào là ánh mắt, nào là giác quan thứ sáu, ngay đến cả ngữ khí giọng điệu cũng giống Ôn Hân như đúc.

Nhưng, giữa Bạch Vi và Ôn Hân, quả thật có một vài điểm tương đồng, đây chính là kết luận sau khi ở chung với cô ấy mấy ngày của tôi.

Nhất là những lúc im lặng, hai người đều có một phong thái nhã nhặn, trầm tĩnh, đồng thời phảng phất hơi thở trong sáng mơ mộng.

Điểm khác nhau chính là Bạch Vi có hai mặt tính cách, một mặt chính là dáng vẻ như bây giờ, mặt tính cách khác chính là lúc cô ấy làm việc, có thể tùy ý thay đổi giữa trong sáng, mơ mộng và mạnh mẽ, già dặn.

Nhưng tôi chưa từng thấy dáng vẻ Ôn Hân lúc làm việc, nói không chừng cũng có dáng vẻ như kia của Bạch Vi.

Có lẽ, bởi vì hai người họ có sự tương đồng như vậy, thế nên mới thích cùng một kiểu đàn ông.

“Phương Dương, có phải cô ấy đã thích anh từ lâu rồi đúng không?” Cô ấy lại hỏi tiếp.

Tôi chẳng biết nên trả lời thế nào đối với câu hỏi của Bạch Vi.

Rất rõ ràng, cô ấy đã nhìn ra được tâm tư của Ôn Hân.

“Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?” Cô ấy thấy tôi cứ im lặng suốt, nên lại mỉm cười rồi hỏi.

Tôi gật đầu: “Nhìn ra. Hơn nữa, cô ấy cũng nói cho tôi biết, ngay tối hôm qua thôi.”

Bạch Vi ngẩn người một lát: “Cô ấy tỏ tình với anh rồi hả?”

“Cũng không tính là tỏ tình, chỉ là trò chuyện giống như hai người bạn bình thường thôi, nói tới nói lui rồi lại nói tới vấn đề này, sau đó cô ấy nói chuyện này với tôi, rằng bắt đầu thích tôi từ hồi học đại học.”