Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 225: Tiền nhà họ cung đưa



Lúc trước Đỗ Minh Cường không hề nói với tôi chuyện này. Khi gặp ông ta lần đầu tiên trong tù, tôi còn tưởng ông ta là tên đầu sỏ của phần tử xã hội đen tội ác tày trời.

Không ngờ ông ta cũng có một mặt như vậy.

Hoặc có lẽ đây là lý do vì sao anh Thái thích xem “Bố già.”

Trong mắt hắn ta, Tam gia nghiễm nhiên chính là bố già của hắn ta, Đỗ Minh Cường chính là bố già đời thứ hai, cũng chính là người hắn ta theo đuổi bây giờ.

Nhưng câu đó tôi không nói sai, dù cho bản tính của Đỗ Minh Cường và bố ông ta như thế nào, dù cho họ có làm nhiều việc tốt tới đâu, bản chất việc làm ăn của gia tộc nhà họ là không hợp pháp.

Hơn nữa tôi biết họ bán thứ gì, tại cái nơi có thế lực chồng chéo phức tạp đó, trừ thứ được trồng trong khu Tam Giác thì thứ kiếm ra tiền nhất chính là vũ khí.

Tất nhiên họ cũng sẽ làm những thứ có liên quan đến sản phẩm dân sinh, hoặc là xe hơi điện khí vân vân, chỉ là đó không phải là mặt hàng hàng đầu mà thôi.

Bán thứ đồ này là tội nặng.

Tôi vốn cho rằng sau khi nghe câu đó anh Thái và A Việt sẽ không vui, nhưng họ không hề có hành động hay biểu cảm gì đặc biệt cả, vẫn rất bình tĩnh.

Anh Thái chỉ cười nhạt, nói: “Anh Dương, anh nói đúng, những việc làm ăn đó quả thực là phạm pháp, chúng tôi biết. Nhưng việc làm ăn mà một gia tộc mấy trăm người đã duy trì trong mấy chục năm, không phải nói bỏ là bỏ được.

Giờ anh Cường cũng đang dẫn bọn tôi từ từ chuyển sang chính đạo, chúng tôi cũng sẵn lòng đi theo anh ấy, chẳng ai muốn lúc nào cũng phải dắt đầu mình trêи thắt lưng cả, hơn nữa tôi tin anh ấy có thể làm được, giờ không phải anh ấy đã thỏa thuận xong với anh một vụ làm ăn rồi sao?”

Tôi cũng gật đầu cười: “Đúng vậy, ông ta có thể làm được, đến lúc đó mọi người cũng không cần phải giấu súng dưới ghế dựa nữa”.

“Ha ha ha…Anh Dương đừng nói vậy, hai cái ghế dựa này đã khiến chúng tôi vất vả lắm đấy”.

“Sau này có thể dùng để giấu thứ khác đấy”.

Đang nói chuyện thì A Việt đã dừng xe trước cửa quán bar Cara. Qua cửa xe có thể thấy có mấy cậu thanh niên để trần cánh tay đang ngồi uống rượu với nhau.

Xuống xe, tôi gọi mấy cậu thanh niên đó từ xa, bảo bọn họ ra bê đồ.

Họ nhận ra tôi, nghe vậy liền vội vàng chạy ra.

Chẳng bao lâu, các loại hoa quả và đồ ăn đã được mang vào quán bar. Tôi xách một cái túi bóng đựng một trăm năm mươi nghìn đô, anh Thái giúp tôi xách túi du lịch đựng một trăm tám mươi nghìn đô còn lại, vì phải ở quán bar của Bansha khá lâu, để trong xe không an toàn thế nên phải xách xuống.

Vừa mới vào quán bar, Bansha đã tươi cười đi ra từ một căn phòng, chắp tay chữ thập với tôi, anh Thái và A Việt.

“Dương, ở đây tôi có nhiều đồ ăn lắm, sao cậu còn mua nhiều đồ đến như thế làm gì?”

“Mua đến để ăn, buổi tối phải chúc mừng. Tôi sợ trong quán của ông không chuẩn bị nhiều như thế, lại vừa hay đi qua một chợ thức ăn nên mua đến”.

“Chúc mừng gì?” Bansha không hiểu.

“Xem xem đây là cái gì”. Tôi cười nhét túi bóng vào lòng ông ta.

Bansha sờ qua lớp túi bóng, khi sờ được từng xấp từng xấp, ông ta sững sờ: “Dương, đây là?”

“Ông không đoán sai đâu, chính là thứ đó đấy. Chúng ta vào trong nói chuyện đi. Phải rồi, bảo nhà bếp của ông làm gì đó ăn đi, sáng nay tôi ăn sáng muộn quá, thế là còn chưa ăn trưa, giờ đói rồi”.

“Được”.

Khuôn mặt Bansha tràn đầy sự nghi ngờ và chờ mong, ông ta ôm túi đồ đó đến cửa nhà bếp, gọi mấy câu vào bên trong.

Rất nhanh sau đó, ông ta đưa tôi và đám A Việt vào phòng to nhất trong vẻn vẹn mấy phòng bao của quán bar ông ta.

Sau khi đóng cửa, Bansha vội vàng mở túi ra, sau đó mắt ông ta trừng lớn.

Bansha từng nhận mấy triệu baht của Tào Văn Hoài và Cung Chính Văn, nhưng nếu so sánh thì sự chấn động của ông ta đối với một đống tiền đô như thế này cũng rất lớn.

“Dương, cậu…cậu đã làm gì vậy?” Bansha tỉnh táo lại, nhíu mày hỏi.

Tôi lấy bao thuốc ra, đưa cho ông ta một điếu, cười nói: “Tiền bồi thường nhà họ Cung đưa cho tôi”.

“Nhà họ Cung đưa?” Bansha càng khó hiểu hơn: “Dương, nhà họ Cung sao lại đưa cho chúng ta…Không đúng, chỉ là đưa cho cậu thôi phải không”.

“Ừ, họ cũng cho tôi khá nhiều. Trong này có một trăm năm mươi nghìn đô, tôi đòi thay ông, buổi tối bắt Cung Chính Vinh hôm đó là công lao của ông”.

Bansha chớp mắt: “Vì sao họ lại phải đưa tiền?”

“Vì họ muốn cứu Cung Chính Vinh ra. Sau khi họ đã tìm rất nhiều người rồi mới nhận ra chỉ có tôi mới có thể làm được chuyện này thì họ không thể không đưa tiền. Nói ra thì chuyến này nhà họ Cung cũng phải tiêu hết hơn mười triệu tệ, hoặc là không chỉ như vậy”.

“Ý cậu là họ xin cậu làm chuyện này sau đó cho cậu tiền, mà cậu thì đòi thêm cho tôi một phần?” Bansha vẫn nhíu mày.

“Đúng vậy”.

“Vậy sao được?” Bansha vội vàng lắc đầu: “Dương, đâu là số tiền mà cậu phải làm việc cho họ mới có được, cũng có nghĩa là phải đấu với họ mấy lần, trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có được, tôi không thể nhận tiền của cậu”.

“Yên tâm đi, tôi cũng đã có phần thuộc về mình rồi, hơn nữa còn nhiều hơn của ông kìa. Phần của ông là tôi thêm vào sau nữa, đặc biệt đòi riêng cho ông đấy”.

“Nhưng mà…”

“Đừng lải nhải nữa, lúc đầu sao ông lấy tiền của Tào Văn Hoài và Cung Chính Văn thì dứt khoát như vậy, giờ sao lại dông dài thế?”

“Không, không phải dông dài, họ khác cậu, hơn nữa…”

“Được rồi được rồi, nói là cho ông thì chính là cho ông, cứ dài dòng mãi, mau cầm đi”.

Nói xong tôi không quan tâm ông ta nữa mà đi tới ngồi xuống ghế sô pha với đám A Việt.

Bansha đứng đó xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn trịnh trọng cảm ơn tôi sau đó ôm tiền đi ra ngoài, nói là phải cất vào két sắt.

Tôi suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đỗ Minh Cường, hỏi ông ta có ở Chiêng May không, qua đây ăn bữa cơm với tôi.

Trùng hợp là Đỗ Minh Cường cũng đang ở Chiêng May, vì chuyện hợp tác với Đồng An Chi, dạo này ông ta cứ chạy đi chạy lại giữa Chiêng May và Chiêng Ray, cứ mấy ngày lại đến một lần, mà hai nơi cách nhau cũng không xa lắm, lái xe cũng không lâu.

Nghe nói tôi đã lấy được tiền của Cung Thiệu Bình và đang chúc mừng ở quán bar của Bansha, Đỗ Minh Cường không hề do dự, nói sẽ đến ngay, vừa hay ông ta cũng đang muốn tìm người ăn cơm cùng.

Tầm mười phút sau, Đỗ Minh Cường đến và đưa thêm ba tên đàn em đến, tôi đều đã gặp họ, hơn nữa một người trong đó còn từng ngồi tù với ông ta, huyết chiến với tôi ở trong tù.

Bansha treo biển tạm ngừng kinh doanh ngoài cửa. Trừ tôi và người của Đỗ Minh Cường, chỉ cho mấy đàn em của ông ta vào.

Ông ta còn đặc biệt bảo một đám phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đến góp vui, trừ một cô gái Hoa Hạ và một cô gái người Tây thì hơn hai mươi cô còn lại đều là người Chiêng La.

Hơn nữa đều khá xinh đẹp, dáng người ngon, trong đó còn có cả hai cô gái tôi từng gặp vài lần, thậm chí chủ động trêu chọc tôi, một cô thì khuôn mặt trong sáng uyển chuyển, cô kia thì dáng người nóng bỏng tính cách nhiệt tình.