Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 234: Quyết định



“Cậu Dương, mời đi theo tôi”, Bangsue chắp tay với tôi.

Tôi gật đầu, cũng chào đáp lễ lại, sau đó đi theo ông ấy vào căn nhà lờ mờ ánh đèn, hơn nữa còn vô cùng bẩn thỉu và lộn xộn.

Anh Thái và A Việt thì theo sát phía sau tôi.

Trêи đường đi, Bangsue không nói gì, đến trước một cánh cửa sắt loang lổ quét sơn màu vàng đất, ông ấy gõ vài cái lên cửa theo nhịp.

Trong chiếc lỗ quan sát ở chính giữa phía trêи cánh cửa, ánh sáng mờ đi, tựa như có người ở bên trong đang quan sát tình huống bên ngoài, ngay sau đó cánh cửa được mở ra.

Bên trong có một người đàn ông trung niên thấp béo, mặt không cảm xúc. Người đó không nhìn tôi, anh Thái cùng A Việt, mà trực tiếp nghiêng người nhường đường.

“Cậu Dương, xin mời vào trong”, Bangsue đi vào trong trước.

Tôi đi vào theo ông ấy thì phát hiện nơi đây là một căn nhà dân rất bình thường, bên trong không có bất cứ thứ gì đặc biệt.

Nhưng khi người đàn ông trung niên thấp béo kia đi đến bên cạnh một giá sách to lớn, dùng sức đẩy giá sách ra, lại cuộn một cánh cửa sắt được dán giấy dán tường lên, một ô bí mật rất lớn khảm trong vách tường đã xuất hiện.

Bangsue có vẻ hơi áy náy nói: “Làm nghề như bọn tôi luôn phải cẩn thận một chút mới được, cậu Dương đừng để ý nhé”.

Tôi cười nói: “Ông Bangsue khách sáo rồi, sao tôi lại để ý chứ?”

Lúc này, người đàn ông trung niên thấp béo kia đã lục tục lấy ra một vài thứ từ trong ô cửa bí mật, gồm hai khẩu Glock G17, mười băng đạn, một áo chống đạn, hai cây dao găm kèm vỏ.

Người đàn ông trung niên thấp béo lấy chúng ra xong lại bày từng thứ lên trêи một chiếc bàn sát tường, toàn bộ quá trình, ông ta không biểu lộ cảm xúc, chỉ im lặng. Sau khi bày xong, ông ta đi đến cạnh cửa, ngồi xuống một chiếc ghế.

“Cậu Dương, kiểm tra hàng một chút đi”, Bangsue chỉ vào những thứ được bày trêи bàn, nói với tôi.

Tôi gật đầu, đi tới cầm khẩu Glock lên, gỡ băng đạn ra, ấn vào viên đạn lộ ra bên ngoài. Sau khi xác nhận trong băng đạn có đạn, tôi đặt băng đạn sang một bên, tiếp đó kéo khóa nòng về phía sau đến trạng thái treo khóa. Nhìn vào nòng súng xác nhận bên trong không có đạn, tôi ấn vào chốt chặn để khóa nòng về lại vị trí cũ.

Sau đó, tôi chĩa họng súng vào bức tường không người, bóp cò bắn một phát súng không có đạn. Xác nhận chức năng của súng bình thường, tôi mới khóa chốt an toàn và lắp băng đạn vào lại. Ngay sau đó tôi lại cầm khẩu súng khác lên, tiếp tục kiểm tra tính an toàn và chức năng.

Bangsue và anh Thái đứng ở bên cạnh lặng lẽ theo dõi.

Không lâu sau, tôi xác nhận hai khẩu súng không có vấn đề, mười băng đạn cũng lắp đầy đạn, bèn giắt súng vào bên hông.

“Cậu Dương”, Bangsue vẫn luôn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt có vẻ hơi do dự nhìn về phía tôi, nói: “Xin lỗi cậu Dương, ông Minh Cường bảo tôi hỏi cậu một vấn đề và căn cứ vào câu trả lời của cậu rồi mới quyết định có đưa đồ cho cậu hay không”.

Tôi nhíu mày: “Vấn đề gì?”

Bangsue hắng giọng, nghiêm túc nói: “Ông ấy bảo tôi hỏi cậu, đây có thể là con đường không thể quay đầu, cậu đã đưa ra quyết định chính xác chưa?”

Tôi hơi ngẩn ra, tiếp đó cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

Con đường không thể quay đầu mà ông ấy nói là chỉ một khi tôi tham gia vào cuộc tranh đấu giữa Đỗ Minh Cường và Đỗ Minh Hào, đồng nghĩa tôi đã bước chân vào giới này, sau này có thể sẽ không thể quay đầu nữa.

Trước đây, Đỗ Minh Cường đã muốn tôi qua giúp ông ta, nhưng tôi từng bày tỏ thái độ với ông ta rằng không muốn bước chân vào giới này.

Ông ta hiểu tính cách của tôi, biết tôi ghét nhất là bị người khác làm khó, cho nên không nhắc tới chuyện này thêm lần nào nữa.

Tôi biết ông ta cũng không muốn làm liên lụy đến tôi. Trước đây, ông ta gọi tôi qua giúp cũng chỉ muốn để tôi làm giúp ông ta những công việc chính thống mà thôi. Bản thân ông ta cũng đã muốn rửa tay gác kiếm, đương nhiên sẽ không bảo tôi giúp ông ta làm những việc trái pháp luật.

Trừ phi ông ta muốn hại tôi.

Nhưng theo tôi thấy, ông ta không phải loại người như vậy.

Bây giờ là tôi chủ động muốn nhúng tay vào, có lẽ một mặt ông ta hi vọng tôi có thể giúp cứu con ông ta ra, mặt khác lại lo kéo tôi vào đầm lầy chết không có đường lui nên ông ta đang rơi vào mâu thuẫn.

Ông ta không dám tự mình hỏi tôi vấn đề này nên mới bảo Bangsue hỏi. Nếu tôi nói chưa quyết định được, Bangsue sẽ thu hồi những trang bị này.

Nhưng tôi chỉ cúi đầu trầm tư trong chốc lát ngắn ngủi rồi gật đầu nói với Bangsue: “Ông Bangsue, ông hãy chuyển lời lại cho anh Đỗ, tôi đã có quyết định từ lâu. Nếu đây là một con đường không lối về, vậy thì không quay đầu nữa mà tiếp tục bước tới thôi”.

Bangsue bình tĩnh nhìn tôi, sau đó nặng nề gật đầu: “Được, cậu Dương, tôi sẽ thay cậu chuyển lại nguyên lời cho ông Minh Cường. Đúng rồi, cậu muốn ngồi xe của A Việt và anh Thái đến Chiêng Ray hay là tự lái một chiếc khác đi? Nếu muốn lái xe đi, tôi có thể mượn cho cậu một chiếc xe việt dã đã qua cải tạo, xe chạy đường núi rất tốt”.

Tôi trầm ngâm một lát, lại gật đầu: “Vậy thì cám ơn ông Bangsue, tôi tự lái xe đi là tốt nhất”.

“Được, xe đỗ ở bên ngoài không xa, lát nữa ra ngoài, tôi sẽ đưa cậu qua đó lấy xe. Bây giờ cậu có cần mặc áo chống đạn trước không? Tôi có thể mặc giúp cậu”.

“Vậy thì phiền ông rồi”.

“Cậu Dương đừng khách sáo”.

Bangsue nói xong, cầm chiếc áo thun ngắn tay bó sát ở trêи ghế sofa bên cạnh đưa cho tôi.

Chiếc áo thun này rất sạch sẽ, xếp lại cũng rất chỉnh tề, hẳn là trước đó ông ấy đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho tôi.

Tôi cởi chiếc áo sơ mi trêи người ra, nhận lấy chiếc áo thun mặc lên người làm áօ ɭót. Ông ấy cầm chiếc áo chống đạn dày nặng lên mặc vào cho tôi và gài chặt hai bên sườn lại.

Đây là áo chống đạn Kevlar của đế quốc Mỹ được chế tạo từ sợi tính năng cao, vì chuyến đi lần này đối mặt với súng là chủ yếu nên tôi không mặc áo chiến thuật, cũng không đeo tấm chắn và bảo vệ gáy. Trọng lượng của chiếc áo này khoảng hai kilogam, nằm trong phạm vi tôi có thể chịu được.

Mặc áo chống đạn xong, Bangsue bảo người đàn ông trung niên thấp béo kia lấy một đai đạn đeo vào hông tôi, nhét tất cả băng đạn vào trong đó, cuối cùng lại lấy áo sơ mi màu đen rộng mặc lên cho tôi.

Áo sơ mi là của người đàn ông trung niên thấp béo kia, thể hình ông ta to hơn tôi nên áo rất rộng, nhưng vì tôi mặc áo chống đạn nên nó lại rất vừa vặn.

Sở dĩ họ chọn áo màu đen là vì màu đen rất khó phát hiện vào buổi tối. Quần của tôi cũng màu đen, nếu không bật đèn pin hoặc không đến gần thì trong đêm đen rất khó bị đối phương phát hiện.

Ngoài ra, ông ấy còn đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động, nói tôi giấu nó trêи xe hoặc dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với người của Đỗ Minh Cường, tránh việc di động của tôi bị Cung Chính Văn lấy mất thì không liên lạc được.

Khi trang bị xong, tôi mới chợt nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, vội vàng hỏi: “Ông Bangsue, những thứ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”

Bangsue lắc đầu cười: “Cậu Dương, đây là ông chủ chúng tôi tặng cho cậu, không lấy tiền”.

“Thế này… Tôi cầm không của các ông thế này không hay cho lắm”.

“Ấy, cậu Dương không cần khách sáo, ông chủ chúng tôi đã nói, so với món quà mà mấy ngày trước cậu tặng cho ông ấy thì hai khẩu súng này chẳng tính là gì. Hơn nữa, cậu phải đi cứu con trai con gái của ông Minh Cường, ông chủ chúng tôi lại không giúp gì được, chỉ có thể tặng mấy món đồ cho cậu mà thôi, cậu đừng khách sáo nữa”.

Tôi ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, không từ chối nữa.

Tôi theo Bangsue rời khỏi căn nhà cũ kĩ đó, không bao lâu sau đã nhìn thấy chiếc xe việt dã mà ông ấy nói.