Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 273: Cơ duyên



Triệu Thư Hằng cũng vui vẻ đáp: “Chú Đồng, chú cũng nghe thấy rồi nha, chính miệng gã tên Phương Dương này đã nói một tháng sau hắn ta sẽ đổi tên đấy”.

Đầu Đồng An Chi đầy vạch đen, đồng thời không muốn để ý tới hai người chúng tôi nữa. Nhưng lúc này, mấy cô tiếp viên hàng không đã thoải mái đi tới, bảo chúng tôi cố gắng nói nhỏ tiếng. Bấy giờ, Triệu Thư Hằng mới chịu ngậm miệng.

Trong cuộc sống của mình, cơ bản tôi đã từng đến ba thành phố. Quê Ninh quê tôi, Thịnh Hải nơi có tập đoàn Dụ Phong và Phần mềm Trí Văn. Cũng chính ở nơi này, vì cứu Bạch Vi nên tôi đã phải ngồi tù ba năm, mà đại bản doanh của nhà họ Bạch và nhà họ Cung cũng đều ở đây.

Còn có một thành phố chính là nơi tôi đã đến này, Yến Kinh.

Từ lần đầu tiên khi tôi cứu vợ và con trai của Đồng An Chi, ông ấy đã nói nếu sau này tôi đến Yến Kinh, nhất định phải đến tìm ông ấy.

Không ngờ sự đời khó đoán, cuối cùng tôi cũng đã đến Yến Kinh, hơn nữa còn đến công tu của Đồng An Chi làm việc.

Hai vệ sĩ đi hai bên bảo vệ Đồng An Chi, tôi và Triệu Thư Hằng không hợp nhau nên cũng tách ra đứng hai bên, Đồng An Chi nói: “Phương Dương, Yến Kinh có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng. Dù gì cậu cũng mới về nước, việc của công ty cậu cũng không cần vội. Tôi sẽ cho cậu nghỉ phép vài ngày, thích ứng với cuộc sống ở đây xong thì bảo với tôi, đến lúc đó, cậu sẽ chính thức nhận việc”.

Tôi đáp: “Thế thì tốt quá, nhưng có một chuyện này. Anh Đồng, anh có thể đưa trước cho tôi một ít tài liệu liên quan đến bất động sản được không? Dẫu sao trước kia, tôi cũng đã nói rồi đó, tôi vẫn chưa có kinh nghiệm trong ngành này”.

Đồng An Chi xua tay: “Cậu không cần để ý đến kinh nghiệm, trôi đã nhìn trúng cậu rồi. Nếu tôi muốn có một nhân tài kinh nghiệm đầy mình, chẳng lẽ với tên tuổi của Vọng Thiên, tôi không tìm được ai ở Yên Kinh chắc? Nhưng thế gian có Bá Lạc, sau đó mới có thiên lý mã* . Phương Dương, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa tài liệu cho cậu. Tôi tin cậu nhất định sẽ trở thành nhân tài trong ngành bất động sản”.

*Cho dù có ngựa tốt chỉ cần rơi vào tay người thấp hèn, thì cùng chết trong chuồng với ngựa thường, không cần gọi nó là thiên lý mã.

Vì thân phận đặc biệt của Đồng An Chi, nên chúng tôi không ngồi xe bus sân bay, mà đi thẳng qua một lối đi VIP, có một chiếc xe Mec thương vụ đỗ ở lối ra. Nhìn thấy chúng tôi đi ra, một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng trông đẹp trai hệt như Lý Nhất Phong bước xuống.

Người đó đi đến cạnh Đồng An Chi và mở cửa xe cho ông ấy, sau đó gật đầu ra hiệu với Triệu Thư Hằng, rồi lại mỉm cười giơ tay ra với tôi: “Xin chào, tôi là Trần Tiệp, trợ lý chủ tịch của tập đoàn Vọng Thiên. Chắc hẳn anh là Phương Dương, người mà ông Đồng hết lần này đến lần khác sang Xiêng La chiêu mộ về”.

Tôi gật đầu đáp đúng vậy. Dù từ sau khi gặp Cung Chính Văn, tôi đã không có thiện cảm với những người đeo kính gọng vàng, đi giày da và mặc vest. Nhưng dẫu sao Trần Tiệp cũng là trợ lý của Đồng An Chi, trêи mặt y còn có ý cười. Có câu nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, tôi cũng niềm nở, giơ tay bắt tay y.

Trần Tiệp mỉm cười ngồi vào ghế lái phụ, phía sau đủ chỗ cho năm người ngồi, tôi cũng lên xe.

Đồng An Chi lên tiếng, tài xế lập tức khởi động xe.

Sự khác biệt giữa xe thương vụ và xe sang nằm ở cảm nhận của hành khách. Xe sang cho cảm giác bẻ lái rất êm, nhưng do trọng tâm xe quá thấp, người ngồi bên trong thường phải ngồi với tư thế hơi ngửa người, nên nếu ngồi lâu sẽ thấy không thoải mái.

Nhưng xe thương vụ thì khác, cảm giác bẻ lái rất bình thường, nhưng nhờ ghế ngồi và trang bị rất chắc chắn, bằng phẳng nên cho người ngồi một cảm giác thả lỏng toàn thân.

Đương nhiên những người có xe thương vụ nhưng lại thuê tài xế đều không chú ý đến điều này, vì họ không cần phải lái xe.

Ngồi trêи xe, Đồng An Chi bảo Trần Tiệp lấy một tập tài liệu liên quan đến bất động sản cho tôi. Tôi mở ra xem thấy bên trong gồm nhiều thông tin rõ ràng như quy mô, khu vực nhà đất cho đến giá cả, phân loại…

Tôi hỏi: “Anh Đồng, không lẽ đây là giáo trình nhập môn bất động sản mà tập đoạn Vọng Thiên tự soạn riêng ra à?”

Những giấy tờ tôi cầm trong tay trông có vẻ giống một tập tài liệu, nhưng thực chất nó đã bao gồm toàn bộ nội dung có liên quan đến bất động sản ở bên trong, đồng thời còn phân loại toàn diện. Có thể nói, chỉ cần một người biết đọc chữ thì đều có thể hiểu được rõ ràng những nội dung bên trong.

Tôi thấy hơi nghi ngại, thế này ông ấy phải mời bao nhiêu nhân tài mới có thể soạn ra một cuốn tài liệu như thế này?

Đồng An Chi mỉm cười, Triệu Thư Hằng nói: “Anh bị ngớ ngẩn à? Đúng là đồ nhà quê! Đây là những tài liệu do đích thân chú Đồng, Đồng An Chi, chủ tịch của tập đoàn Vọng Thiên soạn thảo đấy”.

Nghe thấy Triệu Thư Hằng nói vậy, tôi không khỏi cảm thấy kính trọng với Đồng An Chi đã năm mươi tuổi này. Phải biết rằng nội dung trong tập tài liệu này rất lớn, thứ tự lại mạch lạc, logic. Điều quan trọng nhất là nó có thể chỉnh lý và sắp xếp toàn bộ thông tin từ nhập môn cho đến thông thạo về bất động sản, đồng thời còn diễn giải một cách từ đơn giản đến phức tạp trêи mặt giấy. Đây không phải một tập tài liệu mà người bình thường có thể soạn ra được.

Tôi cảm thán nói: “Thì ra anh Đồng lại siêu thế này, ban đầu đúng là tôi không nhìn ra đấy”.

Đồng An Chi cười ha ha: “Lúc trước, tôi chỉ là một du khách tới Xiêng La du dịch, hay một người đàn ông già rồi mới có con trai nên đâu có gì đặc biệt chứ. Đổi ngược lại là cậu đã khiến tôi phải nhìn bằng cặp mắt khác, từ những chuyện nhỏ nhặt mà cậu có thể suy đoán ra dấu vết, rồi lại từ cứu vợ con tôi khỏi tay lũ bắt cóc đó, còn những chuyện sau đó thì khó có câu chữ nào hình dung được”.

Đồng An Chi nói đến đây, Trần Tiệp ngồi hàng ghế trêи và Triệu Thư Hằng ngồi bên cạnh đều nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Có lẽ họ đã nghe một ít chuyện của Đồng An Chi, nhưng hình như không biết tôi là người đã cứu vợ con của ông ấy.

Tôi bật cười sảng kɧօáϊ, không giải thích gì, chỉ hỏi lộ trình. Từ đây đến tập đoàn Vọng Thiên còn khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi tiếp tục đọc tập tài liệu trong tay.

Có lẽ vì khả năng lý giải của tôi khá tốt, chẳng mấy chốc, tôi đã đọc xong toàn bộ tập tài liệu đó, đồng thời có những hiểu biết nhất định về ngành bất động sản. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, phía sau tập tài liệu này vẫn còn nửa cuốn nữa.

Đồng An Chi nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, nói: “Nửa trước của tập tài liệu này chính là giới thiệu sơ lược về quy tắc của ngành bất động sản, nửa cuốn sau mới là những tinh túy thật sự”.

Tôi giở qua xem, bấy giờ mới biết thì ra nội dung của nửa cuốn sau được chia ra làm ba phần, lần lượt giới thiệu về phân bố nhân viên và sản nghiệp của tập đoàn Vọng Thiên, đối thủ cạnh tranh chính của tập đoàn và các công ty con cùng các công ty hợp tác với tập đoàn.

Hầu như công ty nào cũng đều được giới thiệu chi tiết, đồng thời mỗi đoạn giới thiệu đều chiếm hẳn một trang.

Tôi thầm cảm thán, thương nhân đúng là đáng sợ, một thương nhân thành công còn đáng sợ hơn. Không những cần phải hiểu về bản thân, còn phải hiểu rõ đối thủ, những người thương nhân thế này không thành công trêи thị trường mới lạ.

Sau khi xem qua hết một lượt nội dung bên trong, tôi hỏi: “Anh Đồng, tại sao tập đoàn Vọng Thiên lại có đến mấy phó tổng giám đốc, nhưng vị trí tổng giám đốc lại bỏ trống?”

Đồng An Chi mỉm cười một cách thần bí, Triệu Thư Hằng thì liếc nhìn tôi, khẽ mắng một tiếng là ngu xuẩn. Tôi cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với anh ta, tôi đang định hỏi tiếp thì Trần Tiệp đã ngoảnh lại đáp: “Phương Dương, ý của ông Đồng là nếu biểu hiện của anh đủ tốt, một năm sau, hay thậm chí không cần tới một năm, vị trí này sẽ thuộc về anh”.

Tôi thầm thấy chấn động: “Anh Đồng, giá trị thị trường của tập đoàn Vọng Thiên chắc phải đến hàng chục tỷ, anh yên tâm giao cho tôi ư?”

Đồng An Chi cười đáp: “Cậu còn nhớ những gì tôi nói ngày xưa không?”

“Gì cơ?”

“Tôi nói mình nhìn người rất chuẩn, chí ít thì đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn nhầm ai”.