Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 507: Làm màu



Dù trước kia, cô ấy không quá lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ xa cách, trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ thờ ơ, hời hợt, còn giờ thì chẳng khác gì nữ lưu manh.

Tôi đứng dậy, vì phải xách nhiều đồ, nên nói: “Có thể vứt mấy thứ mà cậu không ăn đi không?”

“Không! Đây là những thứ cậu tặng tôi, tôi đã ăn đâu, sao ném đi được?”

Ôn Hân lập tức phản đối.

“Nhưng nếu cậu muốn ăn mấy thứ này, chưa nói đến chuyện có ăn được hết hay không, nhưng kiểu gì cũng bị béo lên đấy!”

“Dào ôi, xem kìa… Để tôi xách đỡ cho cậu một nửa, thế được chưa?”

Nói rồi, Ôn Hân khéo léo cầm lấy mấy chiếc túi trong tay tôi, lập tức xách mấy món ăn vặt như đậu phụ thối, khoai tây chiên mà cô ấy vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi lúc đi dạo trêи con phố đồ ăn vặt ban nãy.

Vì quá nhiều đồ, nên chúng tôi quyết định bắt taxi. Lúc lên xe, người tài xế còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.

Tôi hỏi có chuyện gì thì người tài xế thẳng thắn đáp: “Cặp vợ chồng son cô cậu làm màu quá đấy”.

“Vợ chồng son? Không không, chú hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy…”

Câu nói của người tài xế làm tôi ngẩn người, tôi vội giải thích, nhưng không ngờ ông ấy lại thở dài nói: “Còn giải thích gì nữa? Hai người còn đang mặc đồ đôi kìa, tưởng tôi nhiều tuổi nên không biết gì à?”

Tôi vội nhìn Ôn Hân, chỉ thấy quả nhiên bộ đồ trêи người chúng tôi giống hệt nhau.

Cùng lúc đó, tôi còn thấy sau áo cô ấy có dòng chữ “yêu anh”. Tôi rùng mình, lập tức kéo áo mình lại xem.

Quả nhiên, sau áo tôi cũng viết hai chữ “yêu em”!

Tôi chột dạ, khóc không ra nước mắt: “Ôn Hân, cậu hại tôi rồi!”

Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, ai bảo cậu biến mất hẳn ba tháng hả!”

Thoáng cái, tôi và Ôn Hân đã đến nhà của cô ấy, nhưng lúc đó, tôi lại thấy kinh hãi.

Ôn Hân sống ở khu nhà giàu nổi tiếng ở Thịnh Hải thì tôi biết.

Nhưng tôi không biết khu này lại có đầy đủ mọi tiện nghi đến thế, thậm chí mỗi nhà còn có làn xe chuyên dụng.

Không chỉ có tôi thấy ngạc nhiên, đến chú tài xế taxi cũng hơi kinh ngạc. Sau khi chúng tôi xuống xe, ông ấy hơi có vẻ u oán nhìn chúng tôi, còn lúc nhìn sang Ôn Hân thì lại có vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lúc ông ấy nhìn tôi, tôi hiểu ông ấy đang nghĩ gì. Rõ ràng ông ấy đang nói thằng nhãi nhà cậu có tài cán gì mà vớ được cô vợ giàu thế, vậy mà ban nãy nghe vẻ còn không được vui lắm?

Chờ người tài xế lái xe đi rồi, tôi nói: “Nhà cậu ở trong đây à?”

“Đương nhiên, không tôi bảo cậu đến đây làm gì?”

Tôi ho khan một tiếng nói: “Hay thôi tôi về luôn nhé?”

Tôi nhẩm tính một chút về giá nhà đất tại khu này của Thịnh Hải. Tính ra, gộp cả phần trăm mà công ty bất động sản ở Xiêng La chia cho tôi lần này với số tiền mà nhà họ Cung đền bù cho tôi nhưng tôi vẫn chưa dùng hết từ lần trước, chắc tôi cũng có thể tậu được một căn hộ nhỏ ở đây.

Tôi thấy hơi cảm thán: “Ôn Hân, cậu nói thử xem chúng ta cùng tốt nghiệp đại học, nhưng sao cậu lại giàu thế?”Ôn Hân xoay tròn mắt, đột nhiên ưỡn bộ ngực vốn rất đầy đặn ra, để lộ vóc dáng khá hoàn hảo, đồng thời còn nhìn tôi bằng một ánh mắt hết sức mị hoặc, đôi môi đỏ mọng của cô ấy nói: “Phương Dương, bây giờ đang có một cơ hội có thể khiến cậu trở nên giàu có giống tôi, cậu có muốn cân nhắc không?”