Boss Nữ Hoàn Mỹ

Chương 86: Tôi đã không còn hận cô nữa



Tôi từng lấy việc báo thù Bạch Vi để làm mục tiêu, nó khiến tôi có được động lực, biết mình nên làm gì và nên làm như thế nào.

Nhưng sau khi trút giận xong, tôi nhận ra mình đã mất đi mục tiêu, thậm chí không tìm được ý nghĩa để mình tồn tại nữa.

Dường như ở bên cạnh Bạch Vi không còn ý nghĩa gì nữa.

Những có lẽ tôi đã thích cô ta mất rồi.

Không biết là do tôi mê mẩn cái vẻ đẹp của cô ta hay tôi thực sự đã động lòng, hoặc cũng có thể là cả hai.

Vậy nên, thật ra tôi không muốn đi.

Hơn nữa, chuyện do mình gây ra thì phải tự mình giải quyết, đây là trách nhiệm mà một người đàn ông nên có.

Vậy nên tôi đành phải mặt dày ở lại thêm vài ngày, đợi xử lý xong chuyện này… Tốt nhất là tôi vẫn nên đi thôi.

Nghĩ đến đây, tôi cúi đầu cười, nói với Bạch Vi vẫn đang còn vô cùng tức giận: “Giám đốc Bạch, nói thật là… Trước đây, tôi đã nghĩ như vậy, quả thật là muốn trả thù cô và cả Cung Chính Văn. Nhưng bây giờ tôi đã không còn hận cô nữa, cũng không định làm gì cô, chúng ta chẳng còn ai nợ ai nữa.

“Cô yên tâm, tôi đã nói, đợi xử lý xong chuyện video, tôi sẽ đi, sau này sẽ không quấn lấy cô nữa, càng không nói những lời cô không thích nghe, ừm…cứ vậy đi.”

“Đúng rồi, có chuyện này mà tôi quên không nói với cô, cô có thể nghĩ cách niêm phong hoặc tốt nhất là xóa đoạn ghi âm lúc họp khi nãy không? Còn cả dư luận trong công ty, cô có thể nghĩ cách trấn áp nó xuống được không?”

Vẻ mặt của Bạch Vi đã dịu hơn nhiều, cô ta gật đầu: “Ừm, tôi sẽ xử lý đoạn ghi âm cuộc họp, tổng giám đốc Chu cũng sẽ nghĩ cách khống chế dư luận.”

“Cảm ơn, vậy… không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây.”

Tôi đứng tại chỗ, đợi thêm vài ba phút, thấy cô ta không có chuyện gì cần nói thì quay người bước ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, tôi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau đó quay đầu nhìn bình hoa hồng vẫn còn tươi, nói: “Xin lỗi, lúc trước tôi vứt hoa giả của cô đi! Đợi tôi đi Xiêng La về sẽ mua một bó khác, vậy thì sẽ không sợ hoa tươi bị tàn nữa.”

Bạch Vi không trả lời, cũng không nhìn tôi, chỉ cúi đầu, sắc mặt dường như có chút ngỡ ngàng, thậm chí như có phần mất mát.

Có lẽ cô ta đã từng có chút xíu động lòng với tôi nên mới cảm thấy mất mát.

Cũng có thể vì cô ta sắp mất đi một tay trợ lý không từ thủ đoạn để giúp đỡ, thậm chí là nấu canh gừng táo đỏ cho cô ta, cõ lẽ là như vậy.

Tôi vẫn còn nhớ lúc ở chỗ cầu thang, sau khi nghe thấy tôi nói chỉ muốn trả thù, ánh mắt của cô ta có chút khó tin và thất vọng.

Tôi không biết vì sao cô ta lại thất vọng, có thể vì tôi không thật lòng đối với cô ta.

Cũng có thể do tôi không để ý đến công việc này, không quan tâm đơn hàng của BTT, cô ta cảm thấy tôi không có lòng cầu tiến, cảm thấy thất vọng khi tôi lôi sự nghiệp và công việc ra làm trò đùa.

Chắc là như vậy!

Dù sao tôi cũng không đoán ra, cũng không muốn đau đầu suy nghĩ chuyện về chết tiệt này.

Rời khỏi phòng làm việc của Bạch Vi, tôi rất bình tĩnh làm việc.

Gần bốn giờ, Bạch Vi đi ra khỏi phòng làm việc, mặt không biểu cảm, nói: “Bây giờ anh có thể tan làm rồi, về thu dọn hành lý đi, đừng để lỡ chuyến bay.”

Tôi nhấc chiếc balo ở dưới chân lên, nói: “Đã dọn xong cả rồi, lát nữa tôi sẽ đi thẳng từ công ty tới sân bay.”

“Vậy anh tự chú ý thời gian.”

Dứt lời, Bạch Vi đi thẳng vào hành lang mà mắt không thèm liếc lấy một cái.

Sau khi tôi dọn dẹp xong bàn làm việc, nhìn thời gian một chút, thấy vẫn còn sớm, nên rút điện thoại ra gọi cho Đàm Hữu Ngân.

Năm lên cấp hai, tôi từ nông thôn lên thị trấn đi học, quen được hai người bạn rất tốt, một người là Từ Triết, người còn lại là Đàm Hữu Ngân, lên cấp ba chúng tôi lại học cùng trường. Trong một đám bạn học, cho đến tận bây giờ chỉ có bọn họ là vẫn còn liên lạc với tôi, lúc tôi vào tù, cũng chỉ có bọn họ tới thăm.

Sau này, tôi và Từ Triết thi hai trường đại học khác nhau, sau khi tốt nghiệp đại học thì hẹn nhau đến Thịnh Hải phát triển, chỉ có Đàm Hữu Ngân ở lại Quế Ninh. Bởi vì năm học lớp 12, bố của cậu ta gặp chuyện không may nên đã qua đời.

Chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến Đàm Hữu Ngân. Sau khi bố cậu ta xuất ngũ thì trở thành một trong số những người đi biển sớm, vận chuyển hàng hóa kiếm được không ít tiền. Sau này, ông ấy vay ngân hàng một khoản tiền, mua hơn mười chiếc xe buýt, thành lập ra công ty vận tải đầu tiên ở thị trấn bọn tôi.

Tuy nhiên, trong hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ, không có trợ cấp tài chính cũng không có thu nhập từ việc quảng cáo như bây giờ, cộng thêm việc bị bao vây, đập phá do vi phạm đến lợi ích của mấy loại mô hình như xe ba bánh, xe bánh mì, xe khách,… Công ty xe buýt của bố Đàm Hữu Ngân luôn rơi vào tình trạng thua lỗ.

Vào một ngày năm lớp 12, bố cậu ta đột nhiên qua đời do trúng độc khí ga, ngân hàng và các chủ nợ dồn dập kéo tới.

Đàm Hữu Ngân từng là người giàu nhất bên cạnh tôi, còn nhớ khi tốt nghiệp cấp 2, câu ấy đưa bọn tôi đến sàn nhảy hàng đầu của thị trấn để chơi.

Mỗi người chỉ uống khoảng một, hai chai bia đã say khướt, sau đó mắt cậu ta lờ đờ, rút ra một xấp tiền mà ông già đưa cho, phát cho mỗi người một tờ.

Nhưng sau khi bố cậu ta qua đời, không ai dám tiếp quản công ty xe buýt, mẹ cậu ta cũng không thể nào vực dậy được, cuối cùng toàn bộ tài sản trong nhà và công ty đều bị đóng băng, không lâu sau bị đem ra bán đấu giá để trả nợ.

Sau một đêm, Đàm Hữu Ngân và mẹ cậu ta chẳng còn gì trong tay, đến cả chỗ ở cũng không có.

Mùa thu năm đó, mẹ cậu ta mượn họ hàng ba nghìn tệ, đến Quảng Đông, mở một quán ăn đêm nhỏ ở bên đường đối diện với hãng điện tử, xào bún, bán đồ nướng, cho đến khi địa phương triển khai lập lại an ninh trật tự trong thành phố, không thể nào mở quán ăn đêm được nữa.

Mấy năm đó, Đàm Hữu Ngân và mẹ gom được kha khá tiền, sau đó quay lại quê nhà ở thị trấn, mua một căn hộ trong tòa chung cư chỉ có vài tầng, lúc này mới lại có được một căn nhà.

Trong khoảng thời gian đó, chị của cậu ta cũng được làm giáo viên rồi gả cho một cảnh sát làm ở đồn công an, cuối cùng cuộc sống cũng tươi sáng hơn.

Khi học đại học, nghỉ hè mỗi năm, tôi đều đến Quảng Đông thăm cậu ta, giúp nướng đồ, đợi sau khi công nhân của xưởng điện tử trở về nghỉ ngơi, cùng cậu ta uống rượu, nói chuyện trêи phố đêm.

Có một lần tôi nhắc đến chuyện bố cậu ta, cậu ta đều lắc đầu, nói bố mình có một người bạn cũ làm trong hệ thống công an tỉnh, đích thân dẫn theo mấy người công an điều tra lâu năm tới điều tra rất lâu, kết luận cuối cùng là chết ngoài ý muốn.

Từ đó về sau, chúng tôi không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.

Sau khi quay lại, Đàm Hữu Ngân từng thử khởi nghiệp nhưng thất bại, còn vì chuyện này mà chia tay với cô bạn gái đã quen lâu năm.

Khi ấy, tôi làm việc ở Thịnh Hải, dần dần có chút khởi sắc, từng khuyên cậu ta đến Thịnh Hải để phát triển, nhưng cậu bạn này từ chối, nói rằng mình vẫn muốn thử xem sao.

Tôi biết, cậu ta muốn tìm lại một vài thứ, muốn chứng minh cái tên mà bố cậu ta đặt cho.

Nhưng trước tình hình cả xã hội đều đang vô cùng khó khăn, một người chưa học đại học, không có quan hệ, không có vốn, muốn khởi nghiệp là chuyện rất khó.

Dòng đời xô đẩy, bây giờ cậu ta nhận chăm trẻ trong thị trấn, bởi vì người bình thường không được mang theo trẻ đi làm, cậu ta không thuê được người, chỉ đành cùng với mẹ chăm ba, bốn mươi đứa trẻ, không dám nhận nhiều bởi vì không trông nom hết được, chăm trẻ buổi trưa với chăm thêm vào đứa cả ngày nữa, một tháng cũng kiếm được vài nghìn tệ, cũng coi như là một khoản thu nhập khá khẩm ở đó.

Chỉ có điều, sự hăng hái của cậu ta bị đám nhóc làm cho mai một đi rồi.