Boss Nữ Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 457: C457






Tôi hự một tiếng, cố giữ cho cô ả leo lên cây.

Mấy ngày nay, tôi đã tích được khá nhiều thể lực trêи hòn đảo hoang này.

Hơn nữa bây giờ, tôi không cho phép mình sơ suất, nếu chậm trễ, có khả năng cả hai chúng tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.Tôi cố dùng sức, còn Phùng Kha thì thuận thế leo lên cành cây bên trêи, sau đó ngồi vắt vẻo trêи đó, tôi gào lên: “Trèo tiếp đi!”Vừa nói khỏi miệng, tôi đã lờ mờ cảm thấy khϊế͙p͙ sợ, tôi ngoảnh lại thì thấy có một cái chân hổ màu vàng viền trắng thò ra từ trong bụi cây.Nếu là lúc bình thường, tôi chỉ mong Phùng Kha cho mình nhìn đã mắt thêm một lúc.


Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn cô ả có thể nhanh chóng leo lên trêи.Hiện giờ, những người khác đều đã leo hết lên cây, duy chỉ còn tôi và Phùng Kha.

Tôi mới leo lên được một chút, đã cảm thấy lưng mình đổ mồ hôi lạnh.Ngay sau đó, Bạch Vi cũng sốt ruột, ngồi trêи cái cây đó hét lớn lên: “Phương Dương, hai người trèo nhanh lên!”Triệu Thư Hằng càng gào lên sợ hãi hơn: “Nhanh lên! Con hổ răng kiếm đến rồi!”Những người khác đều thi nhau hô hào, nhưng nhìn cái bàn tọa chắc nịch ở trêи mặt mình, tôi chỉ thấy lưng mình lạnh toát.Mẹ kiếp! Kệ mẹ đi!Một tay tôi ôm lấy thân cây, tay khác thì dùng sức đẩy ʍôиɠ Phùng Kha leo lên trêи.

Đầu tiên, cô ả á lên một tiếng, sau đó ý thức thấy tình hình không ổn, lập tức mượn lực leo lên trêи, và tôi cũng nhanh chóng leo lên theo.Phù! Tôi vừa leo lên xong, cái cây đã bắt đầu rung lắc.

Cùng lúc đó, một cái chân hổ khổng lồ đã xuất hiện ở vị trí mà tôi vừa đứng.Tôi đã từng nói là con hổ răng kiếm này cao gần ba mét, tôi nhẩm tính độ cao, rồi tiếp tục hô lên: “Phùng Kha, leo tiếp đi, mau lên!”Hồ Kiếm cũng hiểu ra, gào lên: “Mọi người mau leo tiếp lên trêи, con hổ răng kiếm này không biết leo cây, nhưng nó nhảy cao lắm đấy!”Y vừa nói vậy, mọi người đều tiếp tục leo lên chỗ cao hơn.

Nhưng con hổ răng kiếm này như nghe hiểu lời chúng tôi nói, nó hơi cúi người xuống như sắp bật người lên để tấn công tôi.

Tôi sợ đến mức lông măng trêи người dựng đứng cả lên, ra sức leo lên cao tiếp.Vì phía dưới cái cây này có rất ít cành, nên tôi và Phùng Kha buộc phải leo nối đuôi nhau.


Nhưng bây giờ thì khác, bên trêи có rất nhiều nhánh nên tôi và cô ả có thể cùng leo lên song song.Nhưng tôi chợt để ý thấy dù tôi đang leo lên, nhưng Phùng Kha cứ liên tục cúi đầu nhìn thứ gì đó ở bên dưới.

Đôi đồng tử tôi co rút lại, vị trí này của cô ả, nếu con hổ răng kiếm nhảy lên thì khả năng cao cô ả sẽ nằm trong phạm vi bị tấn công.“Phùng Kha! Cô nhìn cái mẹ gì thế hả, mau leo tiếp đi!”Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, bắt đầu ăn nói cục cằn.

Không ngờ Phùng Kha đột nhiên nhìn tôi như sắp khóc đến nơi: “Cứu, váy của tôi bị vướng rồi, cứu tôi với Phương Dương!”Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, mẹ!Tôi vừa thầm mắng chửi, vừa leo xuống dưới, sau đó ra sức kéo Phùng Kha lên.

Lúc này, tôi mới nhìn rõ cô ả bảo váy bị vướng là làm sao.Thì ra chắc do ban nãy căng thẳng quá, một góc của chiếc váy siêu ngắn mà Phùng Kha luôn mặc trêи người đã bị móc vào một cành cây.

Muốn giải quyết cũng đơn giản thôi, chỉ cần cô ả hơi cúi người leo xuống là được.Nhưng giờ đang trong tình trạng thế này, con hổ răng kiếm kia đang nhìn chúng tôi đăm đăm chờ hành động, không biết nó sẽ tấn công lúc nào, nên Phùng Kha nào dám leo xuống.Đường cùng bất đắc dĩ, tôi nói: “Phùng Kha, tôi mạnh tay đấy, lát đừng có mà trách tôi”.Phùng Kha đã sắp khóc đến nơi, biến giọng nói: “Mau, mau cứu tôi với, tôi không trách anh.


Chỉ cần anh có thể cứu tôi thì bảo tôi làm gì cũng được”.Bây giờ, chúng tôi nào có tâm tư nghĩ đến những chuyện khác nữa, tôi túm lấy tay cô ả, đang định dùng sức thì con hổ răng kiếm đó cũng tung người lên, dọa tôi buộc phải vươn người lên.

Tôi giật mạnh tay, “xẹt” một tiếng, chiếc váy siêu ngắn mà Phùng Kha mặc lập tức bị cành cây xé làm đôi..