Boss! Tôi Là Công Chúa

Chương 17



“Thiếu Tường, người ta nhìn chúng chiếc vòng kia mà cô ta không chịu nhường lại, anh nói em phải làm sao bây giờ, em chỉ thích chiếc vòng đó thôi.”

Người đàn ông bước tới chỗ Thương Mai Thi, anh ta trông rất đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú, tao nhã. Dương Nguyên dám chắc chắn rằng, chỉ cần anh ta nở nụ cười thôi, sẽ khiến cho hàng ngàn cô gái nhỏ nước miếng. Anh ta trông có vẻ như một playboy điển hình.

Thiếu Tường nhìn Dương Nguyên, nhíu mày lên tiếng hỏi, “Tôi và cô từng gặp nhau?”

“Không có!”

Thiếu Tường gật đầu, “Vậy à!” Anh ta nhìn Thương Mai Thi mỉm cười rồi lại nhìn Dương Nguyên, “Thật ngại quá, tôi không muốn bán chiếc vòng tay này. Cô có thể chọn bất kì một trang sức nào trong đây, riêng cô sẽ mua một tặng một.”

Quả là đãi ngộ rất cao nhưng Dương Nguyên không cần, cô chỉ muốn chiếc vòng tay này thôi. Dương Nguyên kiên định nhìn người đàn ông kia, “Tôi chỉ muốn mua chiếc vòng này thôi, những thứ khác tuy cũng rất đẹp nhưng nó lại không đáng để tôi quan tâm.”

Thiếu Tường không có biểu hiện gì là tức giận, cô gái này có vẻ rất thú vị, anh nở nụ cười tao nhã, “Nhưng tôi lại không có ý định bán chiếc vòng tay này, cô có thể làm được gì?”

Dương Nguyên nhíu mày, “Anh là ai?”

Phương Mai Thi khoác tay Thiếu Tường cười híp cả hai mắt, “Cô không biết anh ấy là ai sao? Thiếu Tường là chủ của tiệm trang sức này.” Nói xong, cô ta lấy lại chiếc vòng tay trên tay của Dương Nguyên, “Anh ấy không muốn bán thì cô làm sao mà mua được?”

Dương Nguyên im lặng, khóe mắt cay cay. Bây giờ cô đã hiểu cái cảm giác thế nào là có tiền mà không thể mua thứ mình muốn rồi. Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói, “Có thể bán chiếc vòng này cho tôi không? Nó đối với tôi rất quan trọng! Tôi có thể mua chiếc vòng này với giá gấp đôi!”

Thiếu Tường chuẩn bị nói gì đó thì chiếc điện thoại của anh đổ chuông, anh lấy điện thoại ra rồi nghe máy, “Có chuyện gì sao? Sao đột nhiên cậu lại gọi cho tôi vậy?”

Giọng nói của Hàn Thiên trầm trầm, cứng rắn, như đang ra lệnh vậy, “Thiếu Tường, tôi nghe nói bà xã của tôi đến tiệm trang sức nhỏ của cậu. Cô ấy muốn mua một chiếc vòng tay!”

Nghe Hàn Thiên nói trong điện thoại. Thiếu Tường nhìn Dương Nguyên với vẻ sửng sốt. Lúc này anh đã nhận ra cô gái đối diện với anh là ai rồi, hóa ra là vợ của Hàn Thiên, thảo nào mà nhìn quen mắt thế. Thiếu Tường nuốt nước bọt, miệng cười cười.

“Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải phiền lòng nữa đâu!”

“Ừm! Cậu mà không giải quyết cẩn thận thì biết hậu quả rồi đúng không? Tự do của cậu…”

“Biết rồi, biết rồi, cậu không phải nhắc nhở. Bạn tốt của tôi ơi! Cậu cứ yên tâm đi!”

Nghe xong điện thoại, Thiếu Tường lấy hộp vòng tay trên tay Thương Mai Thi đưa cho Dương Nguyên.

“Xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn. Chiếc vòng này tôi tặng cho em coi như là quà xin lỗi!”

Dương Nguyên nhìn Thiếu Tường với ánh mắt cảm động, tay nhận lấy hộp quà, “Anh là…”

Thiếu Tường nở nụ cười chết người, “Anh là bạn của ông xã em, anh tên Thiếu Tường. Hôm hai người tổ chức hôn lễ anh không tham dự được vì anh đang ở nước ngoài.”

Dương Nguyên gật đầu, “Nhưng sao anh lại bảo nhìn em thấy quen, hôm đó anh không tham dự lễ cưới mà?”

“Ngày mà Hàn Thiên và em tổ chức hôn lễ, Triệu Vũ đã gửi hình của hai người cho anh!”

“À! Thì ra là vậy!”

Thương Mai Thi thấy vậy thì có vẻ tức giận, kéo tay Thiếu Tường, “Thiếu Tường, anh bị sao vậy? Chiếc vòng kia…”

Cô ta chưa nói hết câu thì bị thiếu tường ngắt lời, “Em muốn chiếc vòng nào cũng được nhưng chiếc vòng kia thì không thể được!”

Dương Nguyên nhìn hai người họ, tình cảnh này có vẻ không ổn, cô liền chào tạm biệt Thiếu Tường rồi nhìn cô gái kia với ánh mắt ‘Tôi đã thắng rồi’.