Trương Hân nhắm mắt kêu lên, trong đầu cô chỉ nghĩ cảnh nhà bị cướp đồ, sau đó giết người phanh thây, cô vừa sợ vừa hối hận, cảm thấy người đến nắm chặt cổ tay cô, cô kêu lớn, “Anh, anh muốn làm gì, tôi có tiền, anh cần bao nhiêu, anh muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho anh, nhưng anh không được làm tổn hại tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm hại tôi, anh nhất định sẽ hối hận.”
Trong bóng tối, đột nhiên người đàn ông ôm Trương Hân.
Tiếp xúc của người đàn ông khiến Trương Hân lập tức điên lên, mắt cô đỏ lên, liều mạng phản kháng, kêu lớn, “A---buông tay ra, cứu mạng...cứu mạng a.”
Người đàn ông càng dùng sức ôm cô.
Sức của nam và nữ rất khác biệt, Trương Hân hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, trong tim đột nhiên tuyệt vọng.
“Là anh.”
Đầu Trương Hân trống rỗng, hoàn toàn không nghe ra tiếng của Lãnh Mạc, ôm đầu kêu lên như cũ.
Lãnh Mạc nhíu mày, dùng sức đánh lên cánh tay cô, “Trương Hân, là anh em bình tĩnh tí.”
Nghe giọng nói quen thuộc, nhất thời cơ thể Trương Hân cứng đờ, ngây người nhìn Lãnh Mạc, mắt của Lãnh Mạc rất tốt, đã thích nghi với bóng tối, thấy Trương Hân bị anh doạ đến như vậy, trong lòng cảm thấy có lỗi, đưa tay ôm cô, nhẹ giọng an ủi, “Là anh, anh là Lãnh Mạc.”
Lãnh Mạc?
Lông mi Trương Hân khẽ rung động, sắc mặt dần dần thả lỏng.
Lãnh Mạc lập tức thả lỏng, nhẹ nhàng thả cô ra, khá hài lòng nói, “Cách làm lúc nãy rất đúng, sau này nếu gặp phải chuyện này, người ta muốn tiền em cứ cho, không có tiền thì gọi cho anh, tuyệt đối không được để người khác chiếm tiện nghi…”
“Ba---”
Lãnh Mạc chưa nói xong, đã bị Trương Hân cho một cái tát cắt ngang lời đang nói, mặt anh tê tê, truyền đến cảm giác nóng rát, sắc mặt Lãnh Mạc lập tức âm trầm, anh lớn như vậy, cũng chưa có ai dám đánh anh.
“Lãnh Mạc, anh là tên đáng ghét, tên đáng ghét.”
Chân Trương Hân mềm nhũn, cả người té xuống đất, trời đang lạnh, bên ngoài còn có tuyết rơi, áo ngủ trên người của cô nhất thời bị mồ hôi làm cho ướt hết, tóc dính lên mặt, cả người suy yếu.
Lãnh Mạc mở đèn phòng khách, nhìn thấy bộ dạng này của Trương Hân, lửa giận lúc nãy của anh, lập tức nguội lạnh.
Thấy anh đã doạ cô sợ.
Lòng của Lãnh Mạc mềm xuống, anh quỳ dưới đất, nhẹ nhàng vỗ lưng, “Là anh, anh đáng sợ như vậy sao, em cũng không suy nghĩ xem, nửa đêm ngoài anh ra thì ai sẽ đến nơi này của em chứ, em không biết suy nghĩ sao.”
Tim Trương Hân đập rất nhanh, nghe lời của Lãnh Mạc ngẩng đầu tức giận nhìn anh, cô lau mồ hôi trên trán, cắn răng đánh anh, “Lãnh Mạc, vào nhà dân mà không được cho phép là phạm pháp.”
Phạm pháp??
Lãnh Mạc hừ lạnh 1 tiếng.
Trước mắt thì cảnh sát trong nước không ai dám bắt anh.
Đột nhiên bên ngoài truyền lại tiếng ồn ào, “Các người đừng quá đáng, Trương tiểu thư, cô không sao chứ.”
Trương Hân nghe ra tiếng của bảo vệ, cô lần nữa tức giận nhìn Lãnh Mạc, “Anh làm gì rồi.”
“Để vệ sĩ cản bảo vệ ở bên ngoài.”
“Bảo vệ, tôi không sao, anh về đi.”
“A?” Bảo vệ chậm chạp chưa chịu đi.
Vệ sĩ bên ngoài cửa lập tức đuổi anh đi, “Đại ca của chúng tôi muốn nói chuyện với chị dâu, ở đây không có chuyện của anh, nhanh chóng đi đi, nếu không tôi sẽ khiến anh ăn không đi tự động chạy đi.”
Trương Hân trong nhà nghe cuộc đối thoại đó, sắc mặt càng khó coi, “Lãnh Mạc, anh đừng huênh hoang, anh đừng nghĩ thành phố a địa bàn của anh nên muốn làm gì thì làm, tôi nói anh biết, anh tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Lãnh Mạc hoàn toàn không quan tâm lời cô nói, mắt nhìn 1 vòng, thấy cây dao bị cô làm rớt, đá 1 cái cây dao bay vào góc tường, “Trương Hân, nếu anh không có luyện võ, nói không chừng bị em chém chết, em muốn giết chết chồng mình sao.”
Chồng?
Chồng cái mông gì.
Chém chết anh cũng đáng.
3h sáng không ngủ đi phá cửa nhà người khác, không chém anh thì chém ai.
Dưới sàn không trải thảm nên lạnh thấu xương, Trương Hân ngồi dưới đất không bao lâu lạnh đến run rẩy, cô dựa vào tường, run rẩy từ dưới đất đứng lên, hai chân cô không có sức lực, mềm như cọng mì, mắt thường cũng có thể thấy cô đang run rẩy đến kịch liệt.
Lãnh Mạc thở dài, bá đạo ẵm cô lên, đi vào phòng ngủ của cô.
Trương Hân lập tức xù lông, “Anh muốn làm gì.”
“Em nói xem, nhìn bộ dạng bây giờ của em, em nghĩ anh sẽ làm gì em.” Lãnh Mạc lạnh mặt ôm Trương Hân vào phòng ngủ, phòng ngủ đã mở điều hoà, nhưng vì cửa phòng mở quá lâu, nên nhiệt độ trong phòng bay hết ra ngoài, lúc này trong phòng lạnh lẽo. Lãnh Mạc ôm Trương Hân, đá để mở cửa, ôm cô lên giường.
Trương Hân mệt mỏi nằm lên giường, tim đập nhanh.
Chuyện vừa mới xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi, mà cô cảm thấy như cả thế kỉ vậy, lúc này sức lực toàn thân đều mất hết, cả người mềm nhũn.
“Mệt rồi?”
Trương Hân không nói chuyện.
“Còn khó chịu? Khó chịu cũng đáng đời, ai bảo anh nhấn chuông không mở.”
Lãnh Mạc nhíu mày, “Thái độ của em đối với anh có thể tốt hơn tí không”
Haha
Anh doạ cô thành như vậy, còn muốn cô vui vẻ đối mặt với anh?
Trương Hân cố nhịn lửa giận, nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, “Bây giờ là hơn 3h, sắp 3h30 rồi, xin hỏi Lãnh tiên sinh, nửa đêm anh đến tìm tôi làm gì, nếu không có chuyện gì, mời anh rời khỏi nhà tôi, trời sáng tôi còn phải làm việc nữa.”
Lãnh tiên sinh.
Lãnh Mạc chịu không được cách xưng hô xa cách này, anh nguyện để Trương Hân lạnh mặt kêu la anh là Lãnh Mạc, anh đứng bên giường, trầm mặc hỏi, “Trương Hân, em nói, rốt cuộc em muốn làm gì? Chúng ta mới vừa xa nhau, em đã có quan hệ với cái tên Từ Dịch kia.”
Trương Hân cười lạnh.
Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng là anh ngoại tình trước, còn có mặt mũi đến hỏi cô?
“Lãnh Mạc, anh cũng biết chúng ta đã chia tay rồi, nếu đã chia tay, tôi có quan hệ với ai hẹn hò với ai, liên quan gì đến anh.”
“Em chia tay với anh, anh đồng ý sao”
Trương Hân ngây người, quay đầu lại nhíu mày nhìn anh, “Anh có ý gì?”
Lãnh Mạc tăng nhiệt độ của căn phòng lên 2 độ, tuỳ tiện cởi áo khoác, đi qua bên kia giường, mở chăn ra nằm lên trên. Trương Hân bất ngờ, đưa tay đẩy anh ra, “Anh đi xuống, tôi với anh không có quan hệ gì, sau này anh không được lên giường của tôi.”
Lãnh Mạc bình tĩnh nhìn cô, mặc cho cô đẩy, thân thể không động đậy chút nào, anh đắp chăn cho mình, thản nhiên nói, “Anh nói rồi, anh không đồng ý chia tay, chia tay là do em tự đề xuất, anh chưa hề chấp nhận.”