Boss Trở Thành Chồng

Chương 388



Bạch Linh không bị thuyết phục.

Cô ta hoàn toàn không thể tin rằng Mạc Tầm phản bội cô ta.

Ai nhè lúc cô xuất hiện thì nét mặt anh ta rất hoảng loạn, ai nhè cô nói như thế nào cũng không để cho cô vào nhà.

Thì ra là thế, thì ra là thế.

Bạch Linh đau trong lòng, cô cố gắng tự nhủ bản thân có lẽ đây chỉ là một tai nạn, có lẽ….đôi giày đó là Mạc Tầm mua để tặng cô ta.

Yêu nhau bảy năm, Mạc Tầm làm sao có thể phản bội cô ấy.

Không thể nào

Hoàn toàn không thể, Bạch Linh cố gắng tự thuyết phục bản thân

“Linh Nhi? Em sao vậy, có phải trong người không được khoẻ không?”

“Ừm” Bạch Linh nắm chặt nắm đấm và hoàn hồn lại, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn Mạc Tầm với ánh mắt bối rối và lo lắng, trong lòng cô ta càng đau khổ, nhanh chóng lắc đầu, “Không có, đột ngột nghĩ đến một chuyện quá nhập tâm, không phải anh đang bận sao, mau đi đi, bây giờ em bắt xe về nhà.”

Nếu như là bình thường, trời đã tối như vậy, cô ta một mình bắt xe về nhà chắc chắn là không an tâm, nhưng hôm nay dường như anh ta nhìn dáng vẻ rất gấp gáp, vừa nghe cô ấy nói xong thì lập tức gật đầu, “Ừa, vậy bây giờ chúng ta xuống lầu, anh bắt xe cho em.”

“Được.”

Bạch Linh nhìn Mạc Tầm cẩn thận mở cánh cửa phòng, sau đó bước ra khỏi phòng như không có gì xảy ra, sau đó đóng cửa lại.

Hai người khoác tay xuống lầu.

Đến lối vào chung cư, Mạc Tầm trực tiếp gọi một chiếc taxi cho Bạch Linh, Bạch Linh ngồi vào trong và tạm biệt Mạc Tầm, “Anh có việc thì bận đi, đừng bận tâm đến em, em về nhà ngay.”

“Được, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh.”

“Ừm.”

Chiếc xe taxi khởi động, Bạch Linh nhìn thấy từ cửa xe, chưa kịp đợi hình bóng chiếc xe taxi biến mất thì Mạc Tầm đã nhanh chóng rời khỏi chỗ đứng hiện tại. Cô ta tính toán thời gian, đợi 5 phút sau, cô ta đột nhiên nói với tài xế, “Bác tài, tôi chợt nhớ ra có một vài thứ chưa lấy, chú chở con về lại.”

“Được, được.”

Một lần nữa quay lại cổng chung cư, nét mặt Bạch Linh càng ngày càng trắng bệt, cô ta đi vào thang máy và đứng ngay cửa căn hộ một lần nữa.

Cô ta lấy chìa khoá ra khỏi túi, hành động rất cẩn thận và mở cửa phòng ra.

Cánh cửa được mở ra, nét mặt cô ta nhợt nhạt như tờ giấy.

Đôi giày cao gót ở lối vào vẫn còn ở đó, từ hướng lối vào cho đến phòng ngủ, một đống quần áo lộn xộn được ném xuống đất. Chiếc áo khoác nữ màu đỏ, chiếc quần màu đen, tiếp theo là chiếc áo bên trong và áo ngực. Một bộ ren màu đỏ mỏng như kim, trong lòng cô ta bị tê liệt, cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng.

Mạc Tầm đi rất gấp gáp, gấp gáp đi vào phòng đến không đóng chặt cửa lại.

Bạch Linh nhẹ tay nhẹ chân bước đến cửa phòng, nhìn vào chiếc giường lớn nằm trên đó là một người phụ nữ.

Trong phòng mở điều hoà, có một hơi nóng phát ra từ bên trong, chiếc chăn chỉ đắp đến ngực của người phụ nữ đó, cô ta nằm trên giường và nghiêng chân bấm điện thoại. Góc nhìn của Bạch Linh có thể nhìn thấy một người phụ nữ với làn da trắng và tóc đen óng gợn sóng.

Một lúc sau, Bạch Linh có ảo ảnh về Tô Tố.

Cô ta nắm chặt nắm đấm, lùi về hai bước, cô ta hiểu rồi, người phụ nữ này chỉ là người thay thế thôi, trong lòng Mạc Tầm vẫn thầm thương vẫn là Tô Tố.

Người phụ nữ trong phòng trò chuyện với người khác với một bầu không khí nóng cháy như lửa.

Bạch Linh muốn lao vào nắm tóc người phụ nữ ấy và hung hăng nói với cô ấy, nói với cô ấy rằng Mạc Tầm có bạn gái rồi, nhưng cô không thể để cô ta biết, nếu như cô lao vào như vậy, vậy thì cô và Mạc Tầm ngay cả trước mặt cũng không thể duy trì được sự hoà bình.

Cho nên cô chỉ có thể lén lút đến, sau đó lén lút rời đi

Bạch Linh như một linh hồn lang thang, từ toà căn hộ bước ra ngoài và từ từ đi đến cổng của căn hộ.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đêm tối, có cơn gió lạnh thổi, cô ta chỉ cảm thấy cái lạnh từ đầu đến chân.

“Hơ hơ…tại sao phản bạn tôi, tại sao chứ.” Bạch Linh cúi xuống trong một góc tối, chỉ cảm nhận đôi chân không có cách nào chống đỡ được sức nặng của cơ thể. Cô ta ngồi ở đó, dùng đôi tay ôm chặt lấy bản thân mình, nước mặt cuối cùng cũng chảy ra từ khoé mắt, “Mạc Tầm, em đối xử với anh không tốt sao, anh và Tô Tố chỉ quen nhau mấy ngày, tại sao vì cô ta mà tìm người thay thế, nếu như anh không yêu em, tại sao trong bảy năm qua đối xử với em tốt như vậy, tại sao cho em hạnh phúc sau đó lại đẩy em vào địa ngục….Mạc Tầm, anh đối xử với em như vậy đúng không chứ, đúng không chứ”

Nước mắt cô ta chảy đầy mặt, cơn gió vừa thôi thì khuôn mặt đã lạnh ngắt.

Không không không.

Cô ta không thể tiếp tục như thế.

Cô ta muốn cứu lại tình cảm của cô ta, cô ta không thể mất đi Mạc Tầm, ai cũng không thể đánh cắp anh ấy.

Bạch Linh đưa tay lau nước mắt, đứng dậy lần nữa.

Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Mạc Tầm rời bỏ một người phụ nữ ấm áp và quay người đi ra ngoài?

Công việc?

Hơ hơ, tưởng cô ta là con nít ba tuổi sao.

Bạch Linh lập tức gọi điện thoại cho Lưu Tư Minh, “Anh có biết Trương Hân và Tô Tố ở bệnh viện Phục Hoa nào không?”

“Bạch Linh, cô sao vậy, cô khóc à?”

Bạch Linh hét lên, “Tôi hỏi anh biết Tô Tố và Trương Hân đang ở bệnh viện nào, mau nói cho tôi.”

“Được được được, cô đừng gấp gáp, tôi nói cho cô biết, hai người họ đang ở bệnh viện Phục Hoa ở trung tâm thành phố.” Nói xong, Lưu Tư Minh lại nhịn không được hỏi cô ta, “Bạch Linh, có điều gì xảy ra ở chỗ cô sao, cô nói với tôi một tiếng, đừng để tôi lo lắng.”

“Không liên quan tới anh” Bạch Linh lập tức tắt máy điện thoại, một lần nữa gọi thêm một chiếc taxi, “Đi đến bệnh viện Phục Hoa tại trung tâm thành phố.”

“Vâng.”

Trên đường không có nhiều người, xe lái rất nhanh, chưa đến nửa tiếng sau, chiếc xe đã lái đến cửa bệnh viện.

Bạch Linh không vội vã lao vào bệnh viên.

Cô ta đi đến bãi xe nhân viên của bệnh viện, nhìn qua một lần, cô ta liền nhìn thấy ngay chỗ đậu xe có chiếc Ferrari quen thuộc, Bạch Linh không từ bỏ hy vọng, nhưng đến lúc thấy biển số xe thì cô ta không thể tiếp tục lừa dối bản thân.

Quả nhiên

Anh ta quả nhiên đến bệnh viên rồi

Tô Tố….

Tô Tố đối với anh ta quan trọng như vậy sao

Bạch Linh không thể hiểu, tại sao rõ ràng là chưa bao giờ ở cùng nhau, Mạc Tầm có thể có tình cảm sâu nặng với Tô Tố như vậy, chẳng lẽ là vì cùng tên với Tô Tố trước kia, cho nên tình cảm mới chuyển sang cô ấy.

Tô tố ở đâu tốt hơn cô ta.

Mỗi lần gặp nhau, cô ta đều nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ, rõ ràng một thái độ cực kỳ khinh thường anh ta, cô ta thật không thể hiểu, tại sao Mạc Tầm còn không từ bỏ Tô Tố.

Chẳng lẽ thực sự là câu nói-------không sở hữu được mới là cái tốt nhất.

……

Bạch Linh đang nghĩ bậy bạ, Mạc Tầm đã xuất hiện ở bệnh viện.

Anh ta nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện, nói Tô Tố đã đến khám bệnh rồi, cho nên lập tức không do dự và lao đến.

Biết rằng cô ta xảy ra tai nạn, Mạc Tầm hoảng hốt đến hồn bay mất, nhưng khi biết rằng Tô Tố chỉ là trầy xước nhẹ, người bị thương nặng mới là Trương Hân, thì anh ta mới cảm thấy nhẹ nhỏm.

“Tình hình của bệnh nhân sao rồi?”

“Cô Trương Hân còn ở phòng mổ, cô Tô thì có Tiêu thiếu gia và cậu Lãnh đợi cùng ở ngoài cửa phòng mổ.”

Mạc Tầm lạnh lùng và gật đầu, “Lập tức đưa tôi đi xem”