Boss Trở Thành Chồng

Chương 404



“Không.”

Mẹ Tiêu cau mày.

Tô Tố cắn chặt môi, cô nắm chặt tay ánh mắt nhìn thẳng vào mẹ Tiêu, “Cũng có thể những điều bác nói là sự thật,nhưng cháu sẽ không bao giờ cá cược với bác,cháu đã nói rồi,cháu sẽ không bao giờ đem hạnh phúc của mình ra để đặt cược, và cược với người khác bất cứ điều gì.Còn nữa…Tiêu Diệp Lục đối với Tiêu Lăng không cần biết có ý nghĩa như thế nào,nhưng kể từ khi cô ấy rời đi, đó là cô ấy do cô ấy không cần Tiêu Lăng nữa, bây giờ cháu mới là bạn gái của Tiêu Lăng, trừ khi Tiêu Lăng thực sự không yêu cháu nữa, nếu không cháu sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ dàng như vậy.”

Mẹ Tiêu không kiềm chế cười thành tiếng, bà nghiêng người yểu điệu dựa thân lên ghế sofa, lông mày khi cười nhếch lên như đang chế nhạo, “Tô Tố,tôi không thể không công nhận một chuyện đó là cô rất cố chấp,nếu như có chưa nhìn thấy sông Hoàng Hà chưa bỏ cuộc,vậy chúng ta cùng chờ xem nhé.cô và Tiêu Lăng mới có quen biết gần nửa năm thôi.tình cảm của Tiêu Lăng và Diệp Lạc là mười năm năm rồi…cô dám tự tin như vậy,tôi hy vọng sự tự tin của cô có thể được giữ vững vàng tới cuối cùng.”

Tô Tố nắm chặt cốc cafe trong tay.

Cafe đã nguội ngắt,cốc cũng lạnh ngắt từ bao giờ,tay cầm như đông cứng,nhiệt độ lạnh lẽo đó phảng phất như được truyền từ tay chạy tới tim vật,cả trái tim trở nên lạnh lẽo.

Cô biết…

Mẹ Tiêu nói đều là sự thật.

Nhưng cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm Tiêu Lăng đối với cô là thật.Nếu như anh vì vấn đề của Tiêu Diệp Lục không muốn kết hôn cùng với cô,xem như mắt cô đi nhầm hướng,nhưng cô cũng muốn để cho hai người đó một cơ hội,cô và Tiêu Lăng đã từng bỏ phí một lần,vì Tiêu Lăng đối với cô không có niềm tin,hai người đã từng bị tổn thương rất sâu đậm.Lần này,cô không muốn vì bất cứ lý do gì mà tạo thành rào cản với Tiêu Lăng.

Cô lựa chọn tin anh.

Tô Tố thả lỏng cốc cafe nguội ngắt trong tay, “Bác gái,bác đã nói xong chưa ạ,nếu đã xong rồi thì cháu đi trước đây ạ.”

Lần này mẹ Tiêu không chặn cô lại nữa,gật gật đầu với cô, “Cô đi đi.”

Tô Tố không đắn đo gì,đứng lên rời khỏi vì trí đi tới bên cạnh bàn phía Tiểu Thất,dắt dôi bản thay nhỏ của Tiểu Thất.

“Mami,tay của mẹ lạnh quá.”Tiểu Thất xoa xoa bàn tay cô, “Tiểu Thất sưởi ấm cho mẹ.”

Trái tim lạnh vừa mới đang lạnh cóng của Tô Tố,trong khoảnh khắc như được truyền hơi ấm vậy,cô ôm Tiểu Thất lên, trả tiền và rời đi.

Đúng rồi.

TRong đời người đâu phải chỉ có chuyện tình ái,cô ngoài Tiêu Lăng ra vẫn còn có Tiểu Thất và Cảnh Thụy.Cho nên cô dành cơ hội cho Tiêu Lăng,nhưng nếu như anh làm cô thất vọng…nếu như anh làm cô thất vọng…Tô Tố ôm cánh tay của Tiểu Thất có chút chặt lại,ánh mắt lóe lên sự quyết tâm.

...

Vừa bước ra ngoài đã có thể cảm nhận được ngay cái lạnh,Tô Tố kéo chiếc mũ trên áo phao của Tiểu Thất đội lên cho cô bé,vừa bước rời đi đã gặp ngay Tiêu Lăng và Cảnh Thụy đang từ xa đi tới,ánh mắt của Tô Tố như dồn hết lên Tiêu Lăng và Cảnh Thụy.Hai cha con họ một cao một thấp tay trong tay,trên người đều đang mặc áo phao màu đỏ.Một tay Tiêu Lăng đang bê một túi đồ đầy ắp,đầu cúi thấp không biết nói gì đó với Cảnh Thụy,hai người họ tâm tình hình như rất tốt,hai khuôn mặt hồng áo trên nền áo phao đỏ,sắc mặt rất tốt.Phía sau lưng họ là tuyết trắng dày đặc,tuyết trắng dày chạm vào bóng hình của bọn họ dường như cũng trở nên ấm áp hơn.

Trái tim Tô Tố dường như lắng xuống.

Tiêu Lăng yêu cô và cũng yêu các con.

Tình cảm của bọn họ sao lại có thể giống như mẹ Tiêu nói được—nói vỡ là vỡ ngay sao.

Trong hỗn độn suy nghĩ Tiêu Lăng đã đi tới,nhìn thấy Tô Tố bế Tiểu Thất đứng ở ngoài cửa tiệm cafe anh cau mày lại, “Sao lại đợi ở bên ngoài thế này,bên ngoài rất lạnh đó.”, nói,anh vội đưa túi đồ vất sang tay Tiêu Khả,nhận ngay một cái nguyết của Tiêu Khả,Tiêu Lăng cũng không cần quan tâm đón Tiểu Thất từ tay của Tô Tố,một tay nắm lấy tay cô,cảm nhận được sự lạnh buốt trên các ngón tay.Tiêu Lăng lại trách móc, “Lớn như thế này rồi sao lại không biết chăm sóc cho bản thân vậy,trong tiệm cafe có máy sưởi không ngồi đợi,cứ nhất định phải ra đây đón gió lạnh,bị ốm thì làm sao?”

“Không sao.” Tô Tô nhoản miệng cười.để mặc Tiêu Lăng sưởi ấm cho tay cô,ánh mắt nhìn chặt vào mắt anh,trong ánh mắt của anh tràn ngập là sự quan tâm,không để lọt vào bất kỳ đều khác,nụ cười trên mặt Tô Tố cũng thoải mái hơn chút ít,nói, “Em và Tiểu Thất cũng vừa mới ở trong tiệm cafe đi ra thôi,làm gì có khoa trương như anh nói.Thể chất của em hơi lạnh,tới mùa đông là chân tay đều lạnh,không liên quan tới chuyện bị cóng hay không.Đồ tết đều đã mua xong rồi phải không?”

“Mua xong rồi,năm nay chợ tết người đông lắm.”Tiêu Lăng trả lời, “Thịt cho gia đình cũng đều chuẩn bị xong rồi,anh mua thêm vài đôi câu đối,và một ít pháo.Sắp trưa rồi,bọn mình về thôi,vừa vặn có thể ăn cơm trưa.”

“Vâng.”

Cả gia đình cũng đi về nhà cũ,bữa ăn trưa vợ chồng Quốc Cường đều không về,lão gia tử cũng không để cho ai phải đợi họ,cả gia đình ăn cơm trưa,sau đó dán câu đối.

Người làm đưa cầu thang tới.Tiêu Lăng đích thân dán lên.

Anh đã rất nhiều năm không làm việc này rồi,lão gia tử nhìn thấy anh tự tay dán lên,vui mừng đứng ở cửa lớn nhìn,chống nạng không ngừng chỉ huy, “Không đúng không đúng,lệch rồi lệch rồi,nên qua trái một chút,không đúng,qua phải một chút.Aizz…tiểu tử thối con có biết dán câu đối không vây,con nhìn con dán mà xem,không hàng lối gì,thật là muốn tức chết tôi mà.”

Tiêu Lăng cũng không khách khí, “Ông nội,ông cố tình phải không.”

Lão gia tử cười càng lớn hơn, “hahaha,bây giờ con mới phát hiện ra sao,tiểu tử thối trí thông minh của con ngày càng thấp đi đó.”

Tiêu Lăng nhếch miệng lên một cái,không nhìn lão gia tử nữa,quay ra nhìn Cảnh Thụy, “Cảnh Thụy,daddy dán thế nào,có lệch không?”

“oh…” Cảnh Thụy đứng trong tuyết,vuốt vuốt cằm,nhìn vào câu đối, “Hình như có chút hơi lệch, daddy qua trái một cm,đúng đúng đúng,như thế là được rồi,đã rất thẳng rồi.”

Tiêu Lăng đã dán câu đối lên.

Hai cha con phối hợp thật đồng điệu,lão gia tử đứng bên cạnh loạn không được.gấp gáp hư một tiếng, “Tiểu tử thối bây giờ mọc cánh cứng cáp rồi,không thèm nghe lời ta nữa rồi.”

Ở phòng lớn,Tiểu Thất nằm trong vòng tay của Tiêu Khả,không biết nói gì với Tiêu Khả cười vui như hoa,đặc biệt làm cho người khác rất yêu thích.

Tô Tố đứng ở cửa phòng khách.nhìn khung cảnh vừa náo nhiệt vừa ấm áp như thế này,không ngừng cười.

Tiêu Lăng rất nhanh đã dán xong câu đối,xuống cầu thang,anh ôm chặt eo Tô Tố tự hào nhìn câu đối, “Thế nào,dán được không?”

Bộ dạng này thật giống như một đứa trẻ đang nũng nịu xin kẹo vậy.

Tô Tố thấy rất buồn cười,cô nhìn lên câu đối,kiến trúc Châu Âu dán lên câu đối thật sự có chút hơi kỳ quái,nhưng Tô Tố vẫn gật gật đầu, “Dán cân đối,đẹp lắm.” Cô nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Lăng,cả người nằm gọn trong lòng anh, “Tiêu Lăng,Thật tốt nếu như có thể cứ mãi như thế này.”

Tiêu Lăng hiểu rõ ý cô muốn nói gì,anh ôm lấy Tô Tố, “Em yên tâm đi,gia đình chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc như thế này.”