Ông ta hầu như nhìn về hướng Tô Tố, liền nhìn thấy Tô Tố không biết đang nghĩ ra gì, nét mặt có vẻ không tốt.
Nét mặt của lão gia tử cũng bắt đầu khó coi.
Chết tiệt thật.
Ngay lúc nào tại sao Tiêu Diệp Lạc lại về đây.
Ba năm qua, Tiêu Lăng dọn ra khỏi nhà cũ, Tiêu Quốc Cường và mẹ Tiêu ly hôn sau đó Tiêu Diệp Lạc cũng dọn khỏi nhà cũ, trong ba năm qua thỉnh thoảng cô sẽ quay về thăm ông và Quốc Cường, nhưng thời gian về rất ít. Ba năm qua thời gian cô quay trở về số lượng đếm trên đầu ngón tay còn có thể đếm được.
Bây giờ đột nhiên về.
Còn ngay tình trạng Tô Tố ở đây.
Chuyện ba nắa8m trước mọi người đều biết nguyên nhân là gì, chị Trương khuôn mặt đầy hoảng sợ, lão gia tử đặt đũa xuống, “Con bé đến đây làm gì?”
Chị Trương hoang mang nói, “Nói là đến thăm ngài và nhị lão gia…..”
Tiêu Lăng chùi miệng, từ trên ghế đứng lên, “Ông nội, con với Tô Tố về phòng trước”
Ba năm qua, Tiêu Diệp Lạc lúc về không phải không chạm mặt Tiêu Lăng, nhưng khi Tiêu Lăng biết Tiêu Diệp Lạc về thì luôn ở trong phòng mình và không ra ngoài, cho nên trong 3 năm qua, Tiêu Lăng tuân thủ các cam kết, thực sự một lần cũng chưa gặp Tiêu Diệp Lạc.
“Được được được, các con về phòng trước đi” Lão gia tử nhẹ nhàng thầm thì.
Anh ta không lo lắng chuyện khác, chỉ sợ Tô Tố thấy Diệp Lạc, tất cả những ký ức không tốt để hiện ra rồi, đến lúc đó thì hoàn toàn không tha thứ cho Tiêu Lăng nữa.
Tiêu Lăng đưa tay ra nắm tay Tô Tố.
Tô Tố không di chuyển.
Ba năm qua cô ta ở nước ngoài, có thể nói những kinh nghiệm nên trải qua, không nên trải qua đều trải qua hết rồi, theo như cảm nhận của cô, một người như Tiêu Diệp Lạc, thực sự đối với cô ấy tạo không thành bất kỳ gây hại nào.
Hơn nữa, có những vết thương nhờ trốn tránh thì không bao giờ giải quyết được.
Chỉ có loại bỏ đi miếng thịt rách nát đó mới có thể phát triển lại làn da mới.
Tô Tố lắc đầu, “Ba năm không gặp, em cũng muốn xem cơ thể Tiêu Diệp Lạc có tốt hơn không”
Người làm sai không phải là cô ấy, mắc gì cô ấy phải trốn tránh Tiêu Diệp Lạc?
Tiêu Lăng dường như đã đoán được suy nghĩ của Tô Tố, một nụ cười dễ chịu xuất hiện ở khoé miệng anh, và rồi anh lại ngồi xuống.
………
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diệp Lạc đã vào phòng ăn.
Tô Tố nhìn thẳng vào hướng cửa ra vào.
Ba năm qua, cô ta thỉnh thoảng sẽ thấy hình bóng Tiêu Diệp Lạc trên tivi, Tiêu Diệp Lạc bây giờ mang tất cả công việc để ở trong nước, đương nhiên, là một nữ diễn viên Hollywood từng đoạt giả Oscar, cô ta đối tượng cạnh trong nước của ngành giải trí, theo Tô Tố biết, trong ba năm qua cô ta ở ngành giải trí trong nước hoà nhập như cá gặp được nước, đương nhiên, tác phẩm của cô không nhiều, bởi vì không có nhiều công ty có thể chi trả nổi phí thiên văn cho cô ấy.
Hôm nay Tiêu Diệp Lạc vẫn mặc một chiếc váy trắng, chiếc váy hoa văn thêu tay, để lộ đôi chân trắng thon, chân bước trên một đôi dép màu trắng thoải mái, trên vai mang theo một chiếc tui LV màu hồng, mái tóc đen dài óng mượt rải trên vai cô, vẻ tinh khiết này tiết lộ ra một sự lười biếng hấp dẫn. Mắt của Tô Tố nhìn vào mặt cô, ba năm không gặp, làn da trắng hồng của Tiêu Diệp Lạc như một đoá hoa đào đang nở, không thấy vẻ xanh xao yếu ớt của ba năm trước.
Tô Tố nhịn không được và cười.
Có vẻ như ba năm qua cuộc sống của Tiêu Diệp Lạc sống cũng khá thoải mái.
Tiêu Diệp Lạc đem một đống quà vào cửa nhà, cô ta bước vào phòng ăn, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Tiêu Lăng, khi nhìn thấy Tiêu Lăng ánh mắt của cô hoàn toàn sáng lên, cô ta đã rất lâu chưa gặp Tiêu Lăng rồi, chỉ có lúc anh Tiêu Lăng tham gia hoạt động thì lén lún trốn ở dưới sân khân nhìn, cơ hội hai người thực sự gặp gặp có thể nói là một lần cũng không có.
Chưa kịp vui mừng, Tiêu Diệp Lạc nhìn thấy bên cạnh Tiêu Lăng là Tô Tố.
Nụ cười trên khuôn mặt cô ta bỗng cứng đơ, sau đó đi qua như không có gì xảy ra, lấy những món quà đang cầm trên tay đưa cho chị Trương, Diệp Tiêu Lạc nhìn lão gia tử và Tiêu Quốc Cường, “Ông nội, ba, con tới thăm ông và ba nè.”
“Ừm” Lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu và không nói gì nữa.
Tiêu Quốc Cường thở dài, cuối cùng cũng là con gái ruột của ông ta, người khác không chờ đợi nhìn thấy cô ấy, nhưng ông ta không thể không nhìn cô ấy, nhìn thấy nét mặt Tiêu Diệp Lạc có chút khó xử, Tiêu Quốc Cường đặt đôi đũa xuống, “ăn cơm chưa?” nhìn thấy Tiêu Diệp Lạc lắc đầu, Tiêu Quốc cường gọi chị Trương “xuống nhà bếp lấy thêm bộ chén đũa tới.”
Tiêu Diệp Lạc ngồi xuống cạnh Tiêu Quốc Cường.
Sau khi Tiêu Diệp Lạc xuất hiện, sự hài hoà vui vẻ ban đầu đột nhiên rơi vào sự im lặng chết người.
Mọi đều hạ mắt xuống làm việc của mình, không ai chào đón Tiêu Diệp Lạc.
Tiêu Diệp Lạc cũng cảm nhận được mọi người không chào đón cô, ngồi đó, cảm giác bồn chồn.
Tiêu Quốc Cường thở dài một lần nữa, hỏi Tiêu Diệp Lạc, “Dạo này có đi thăm mẹ con không, mẹ con có khoẻ không?”
“Mẹ cũng khá tốt….” Tiêu Diệp Lạc ngoan ngoãn trả lời, “Mẹ dọn đến sống chung với con rồi, bây giờ mỗi ngày chăm sóc con, nấu cơm cho con….”
“Dạo này có bận không?”
“Không bận, chỉ nhận một kịch bản, thời gian quay cụ thể vẫn chưa được quyết định, thời gian này con khá nhàn.”
Tiêu Diệp Lạc nói với Tiêu Quốc Cường, nhưng con mắt lại bay bỏng trên người Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng hoàn toàn phớt lờ cô.
Dưới sự khó xử của Tiêu Diệp Lạc, cô chào hỏi Tô Tố, “Chị dâu, lâu quá không gặp.”
Tô Tố ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười nhợt nhạt, “thực sự đã lâu không gặp nhưng mà tôi và Tiêu Lăng đã ly hôn rồi, có thể miễn nói từ chị dâu rồi.”
“Ừm…hehe, đúng vậy, em đã quên điều này, vậy em gọi chị là Tô Tố, chị về nước lúc nào?”
“Ngày hôm trước”
“Ồ”
Khuôn mặt Tiêu Diệp Lạc nhạt dần.
Ngày trước về nước, hôm nay đã ở nhà ăn cơm…
Đây là làm lành với anh Tiêu Lăng rồi sao.
Cô ta nhìn về phía Tiêu Lăng, nhìn thấy Tiêu Lăng đang nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho Tô Tố, trong lòng Tiêu Diệp Lạc cảm thấy có một vét đau nhói, liếm môi và không nói gì nữa.
Bữa ăn ngày này, mọi người đều cảm thấy chán nản.
Cuối cùng cũng ăn xong, lão gia tử không chịu được bầu không khí như vậy, vội vã vẫy Tô Tố và Tiêu Lăng, “Hai con mau chóng lên lầu nghỉ ngơi, đều bận rộn cả ngày rồi, Tiêu Khả con cũng nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Diệp Lạc lại nhìn thoáng qua.
Tô Tố ở trong nhà?
Nét mặt cô ta bỗng nhiên trắng bệt, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Lăng nắm tay Tô Tố chuẩn bị lên lầu, trong tim cô ta lại đau nhói và bỗng hét lên trong tiềm thức, “Đợi một chút”
Tiêu Lăng và Tô Tố dừng bước.
Tô Tố quay lại nhìn xuống Tiêu Diệp Lạc, “Còn có chuyện gì không?”
“Có, có chuyện” Tiêu Diệp Lạc hít một hơi thật sau, cô ta từ trên ghế sofa đứng dậy, đi đến bên cạnh Tô Tố, “Cái đó….Tô Tố, chị đổi số điện thoại rồi đúng không, chúng ta cũng ba năm chưa gặp, chị có thể cho em số điện thoại được không, đợi chúng ta khi nào có thời gian rãnh có thể hẹn ra gặp mặt, nói lại những điều quá khứ được không”
Tiêu Lăng cau mày, “Cô lại định làm gì”
Anh ta hoàn toàn nghi ngờ Tiêu Diệp Lạc, không yên tâm.
Lại định làm gì…..
Tiêu Diệp Lạc cười trong cay đắng, trong lòng anh Tiêu Lăng có lẽ cô ấy đã trở thành một người phụ nữa tàn ác, cô cười trong đau khổ nhìn Tô Tố, “Có thể cho em một cách liện lạc được không?”