Tô Nhiễm cũng gói gém tất cả tâm tình, ông xuống máy bay, việc đầu tiên không phải là về Tứ Hợp Viên, mà là đi một vòng trong Kinh Thành, sau khi đợi sắc trời tối đen, ông mới gọi một chiếc xe để trở về Tứ Hợp Viên
Tứ Hợp Viên rất rộng, rất lớn, khoảng chừng bà dãy, có trên trăm căn phòng, người giúp việc vô số kể.
Hai dãy nhà phía trước là nơi mà Lão thái gia bàn chuyện làm ăn, dãy cuối mới chính là chỗ ở của Tô Gia!
Cha ông có một cái tính khá là cổ quái, tất cả người làm trong nhà, tất cả người giúp việc nữ đều mặc áo đốm hoa quần thụng, tóc tết bím hai bên, người giúp việc nam đều là một thân trường bào xám, đương nhiên, căn cứ vào màu sắc khác nhau của quần áo, để dễ dàng có thể phân ra cấp bậc của người giúp việc.
Trước cửa lớn Tứ Hợp Viên Tô Gia có hai con sư tử đá, cổng chính màu đỏ đồ sộ, phía trên treo tấm bảngvới hàng chữ được mạ vàng "Tô phủ", ai không biết chắc sẽ sợ còn tưởng rằng đã quay trở về cổ đại
Khi Tô Nhiễm đứng trước cửa lớn, thì có người làm phát hiện ra ông.
"Lão gia đã trở về, lão gia đã trở về, nhanh đi báo tin cho Lão Thái Gia"
"Đi ngay đi ngay"
Tô Nhiễm xuống xe, hành lý trên tay đưa cho người làm, vừa đi vừa hỏi, "mấy ngày nay trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
"Có có, đương nhiên là có ạ" người làm cầm hành lý của Tô Nhiễm vừa đi vừa nói “Lão gia, thời gian này ngài đi đâu nghỉ dưỡng, Lão Thái Gia vẫn luôn mong ngóng ngài đó, còn nói sẽ sắp xếp vệ sỹ đi bảo vệ ngài, thế nhưng đều không tìm được tung tích của ngài, Lão Thái Gia mấy ngày này lo lắng lắm rồi, ngài mà còn không về, chỉ sợ Lão thái gia sẽ cử người đi tìm ngài mất thôi.”
Tô Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu.
Ông chính vì hiểu rõ thủ đoạn của cha mình, cho nên mới phải cố ý lẩn tránh.
Thông tin truyền rất nhanh, tất cả người làm ở hậu viên đã nghe tin ông đã trở về, bầu trời tối mịt, trong nháy mắt cả căn nhà bừng sáng lên vô số ngọn đèn, chiếu sáng con đường ông đang đi, Tô Nhiễm sớm đã quen với chuyện này, chân bước đi không dừng lại,vô cùng tự nhiên tiến về phía trước.
Ngay sau đó,xuất hiện trước mặt ông là một cỗ xe người kéo
"Lão gia, mời ngài lên xe, Lão thái gia sai tôi đến rước ngài qua đó"
Tô Nhiêm cau mày, "không phải phiền toái vậy, chỉ mất nửa tiếng đường đi là đến thôi"
Tô phủ rất lớn, từ cửa chính đến hậu viện nơi ông ở ít nhất cũng mất hơn nửa giờ đồng hồ
Hơn nữa,Tô Phủ từ bên ngoài vào đến trong, bảo vệ càng ngày càng nghiêm.
Nếu không phải người quen biết, còn chưa vào đến cửa đã bị đuổi đi.
Người làm vẻ mặt sầu khổ "Lão gia, là lão thái gia ra lệnh....."
“Lão Thái Gia đã nói một là một không có nói hai, ghét nhất là người khác làm trái mệnh lệnh,Lão gia, mời ngài lên xe thôi, bằng không để Lão Thái Gia biết..."
Tô Nhiễm cũng không muốn người làm khó xử, thở dài ngồi lên xe kéo.
"Đi thôi!"
"Vâng vâng đi ngay đây ạ!"
Người làm lo sợ Tô Nhiêm thay đổi chủ ý,Tô Nhiêm vừa ngồi lên xe liền nhanh chóng kéo xe chạy về phía trước.
Tốc độ của xe kéo rất nhanh, chạy khoảng 20 phút đã đến nơi ở của Tô Nhiêm, Tô lão thái gia nhận được tin tức Tô Nhiễm đã trở về, đã sớm không chờ đợi được, mặc một bộ trang phục thời nhà Đường đứng chờ bên ngoài, nhìn thấy Tô Nhiễm, sắc mặt ông trở lên vui vẻ hẳn lên, bước vội ra đón
"Con chạy đi nơi nào, nhiều ngày trời như vậy cũng không liên hệ với người trong nhà, cho dù nha đầu Tô Linh kia khiến cho con tức giận, con phạt nó quỳ trong từ đường không được sao, sao phải giận như vậy, lại còn bỏ đi ra ngoài cho khuây khỏa!"
Tô Nhiễm từ trên xe bước nhẹ xuống, đối với sự quan tâm nhiệt tình thái quá của tô lão thái gia, cả người ông toát ra thần thái lãnh đạm, ông nhẹ nhàng nhìn lão thái gia, hừ một tiếng giọng mỉa mai nói "cái nhà này không có chỗ cho con dung thân nữa rồi, con còn có thể phát biểu ý kiến gì sao!"
Lão thái gia nghe ông nói như vậy, lập tức tỏ vẻ khó chịu.
"Tô Linh nha đầu chết tiệt kia đã nói gì với con?"
"Tô Linh nó nói cái gì với con....có quan trọng không? không phải cha định đem hết chuyện kinh doanh Tô Gia giao cho nó tiếp quản sao, như vậy không phải đem nó trở thành người đứng thứ hai của Tô Gia sao" Tô Nhiễm cười lạnh bước vào trong phòng, trên bàn đã bày đầy mấy món mà bình thường ông thích ăn nhất, ông chỉ khẽ liếc một cái rồi rời đi, vào đến phòng ông ngồi xuống ghế, chứng kiến Tô lão thái gia và Tô Vi Túc hai người đều đi theo vào, lập tức cau mày "mấy người muốn làm cái gì thì làm, không cần để ý đến tôi"
Lão thái gia không muốn rời đi
Ông đối với người khác là máu lạnh vô tình, thế nhưng đây là con trai của mình, còn là cùng với người phụ nữa mà ông yêu mến nhất sinh ra, dù nó có như thế nào đều không nỡ vứt bỏ, cũng không nỡ làm nó tổn thương.Ông đến trước Tô Nhiễm rồi ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc nói, “Tô Nhiễm, lời con vừa nói là có ý gì, con nói rõ xem nào! Tô Linh...nó làm sao lại trở thành người thứ hai sau ta"
"Còn chưa đủ rõ ràng sao, cha không phải đang bồi dưỡng Bạch Linh sao!" ánh mắt Tô Nhiễm rũ xuống không muốn nhìn lão thái gia, "Bạch linh cô ta giết chị ruột của mình, giết cả cha mẹ nuôi của mình, còn nhốt cả người yêu 10 năm của mình, lại làm hại cậu ta tan cửa nát nhà....Nó đi vào Tô Gia được hơn 3 năm, con đối với nó không có một chút vừa lòng, về sau nắm quyền rồi, đạt được như thế rồi, chỉ sợ việc đầu tiên nó làm là muốn ra tay diệt trừ con!”
“Cô ta dám!"
Lão thái gia giận quá vỗ bàn một cái "ta tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện như thế phát sinh"!
Tô Nhiễm cười nhạt một tiếng, tự rót một chén trà, từng ngụm,từng ngụm uống vào, "cha sẽ không cho phép chuyện như thế phát sinh? người bao nhiêu tuổi rồi? qua 2 tháng nữa chính là đại thọ 80 tuổi rồi đó, con xem cha có thể sống lâu trăm tuổi, sống đến 100 tuổi, cũng chỉ còn tới 20 năm, cha còn tại sống Bạch Linh không dám đụng đến con, chờ người chết rồi! đợi đến lúc đó cô ta còn có cái gì để sợ đây"
"Nhưng nó là con ruột của con, nó sẽ không...."
Tô Nhiêm giọng mỉa mai "sẽ không? lời này cha nói qua không cảm thấy chột dạ sao, ông nội không phải chết trong chính bàn tay của cha sao!"
Tô lão thái gia lập tức nghẹn lời!
Tô Nhiêm vẻ mặt thản nhiên "việc đó có quan hệ gì đến con, hahaha.... dù sao, con đã sớm không muốn sống, hơn 20 năm nữa sẽ sống như một cái xác không hồn, chết như thế nào mà chả phải chết, cùng lắm chết trong tay Bạch Linh thê thảm hơn một chút mà thôi."
Lão thái gia nghĩ tới cảnh tượng như vậy, nội tâm cũng ớn lạnh!
Thật ra ông biết rõ lời Tô Nhiễm nói đúng.
Bạch Linh đắc thế việc đầu tiền cô ta làm chính là không bỏ qua cho ông và Tô Nhiêm, tuy ông không đề cập đến vấn đề này và Bạch Linh cũng không có cái năng lực đó, thế nhưng chờ ông trăm tuổi sau đó thì sao.
Tô Nhiễm làm thế nào bây giờ!
Ông thà rằng người trong thiên hạ đều chết hết, cũng không muốn làm cho con mình có một chút tổn thương!
Lão gia tử bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Mục đích của Tô Nhiêm đã đạt được, con mắt hơi sang lên, nói thẳng thừng lời tiễn khách "con mệt rồi, cha cùng mấy người về đi!"