Nguyên Triệt như cơn gió vọt về nhà, đem cửa đóng thật mạnh, sau đó tiến đến trước phòng Phương Nho, gõ liên tiếp vào cửa: “Phương Nho! Mở cửa!”
Cửa phòng thật nhanh được mở ra, Phương Nho mặc áo ngủ ôm gối đứng trước mặt hắn, nghi hoặc: “Cậu chủ! Sao vậy ạ?”
“Lại đây! Cùng tôi luyện mấy chiêu!” Nguyên Triệt không quay đầu lại, sùng sục hướng phòng tập thể thao mà đi đến.
Phương Nho sờ sờ mũi, chậm rãi theo sau…
“Nhanh cái chân lên!” Nguyên triệt một cước đem cái đệm trên ghế đá văng ra, giận dữ.
“A!” Phương Nho vẫn ôm gối nhanh chân cùng Nguyên Triệt đứng song song.
Nguyên Triệt vẫn mặc tây trang hướng phía trước ra quyền, chân nhằm vào Phương Nho đá tới.
Phương Nho hơi cứng người, nhưng nhanh chóng né tránh đợt công kích của Nguyên Triệt, chân còn không đứng vững, nhưng nắm tay lại hướng mặt hắn mà đập. Phương Nho nhấc gối đầu, nắm tay đem nó đánh cho hắn lui vài bước. Nguyên Triệt khom người, lại nhắm bụng cậu đánh một quyền. Phương Nho quỳ rạp xuống đất, Nguyên Triệt lại không kịp thu thế, đầu gối đánh trúng má trái của cậu, đem cậu triệt để bị đánh đến quỳ rạp trên mặt đất.
Nguyệt Triệt nhìn cậu ngã xuống mà đứng dậy không nổi, mặt mũi bầm dập tơi tả, liền lấy làm ngạc nhiên, cả giận mắng: “Cậu không phải con mẹ nó nói từng luyện qua sao?”
Phương Nho khụ khụ vài cái, vuốt mặt nhe răng trợn mắt trừng hắn: “Tôi là luyện kháng đả kích lực!”
“Kháng đả kích lực?!” Nguyên Triệt bất khả tư nghị mà đề cao âm lượng: “Cậu con mẹ nó chán sống sao? Không đánh nhau bao giờ mà còn dám nói là đã từng học võ?”
Phương Nho ngồi xếp chân dưới đất, áo ngủ hỗn độn, mắt hơi sưng, tóc tai lộn xộn, má trái bầm tím, bộ dạng cực kỳ đáng thương!
Nguyên Triệt càng xem càng tức, hung hăng mắng: “Đứng lên! Đến phòng khách bôi thuốc!”
Phương Nho đứng lên, vỗ vỗ gối ôm dính bẩn, chậm rì rì theo chân hắn.
Nguyên Triệt lấy hộp y tế ra, ngồi cạnh Phương Nho, ra lệnh: “Ngẩng đầu!”. Sau đó dùng thuốc tím thoa lên chỗ da bị bầm tím của cậu. Động tác không được coi là ôn nhu, nhưng ít ra còn chú ý lực độ.
“Tê quá!”
“Xứng đáng!”
Phương Nho híp mắt đánh giá hắn, cặp mắt kia đang chuyên chú nhìn vết thương của cậu. Lộ ra một loại sức sống đặc biệt, nhưng lại bất đồng với biểu tình lạnh lùng của hắn. Đáng nhẽ hắn phải là một người đàn ông hướng ngoại nhiệt tình, tràn ngập tinh thần phấn chấn. Nhưng mà hai lăm tuổi lại đem mình biến thành một cái máy làm việc đầy bạo lực thì quả thật đúng là bị trục trặc!
“Cậu chủ à! Hôm nay phát sinh chuyện gì sao?” Phương Nho nhẹ giọng hỏi.
“Tôi làm sao cần cậu quản?” Nguyên Triệt không chút khách khí liền bài xích cậu.
Nguyên Triệt nhìn cậu một cái, không hiểu sao lại có cảm giác không thoải mái.
“Hôm nay tôi tham gia một cái tiệc rượu. Có người lạ động vào người nên thấy không thoải mái!” Hắn không biết thế nào lại mang chuyện khó chịu của mình nói ra cho cậu nghe.
Đáy mắt Phương Nho hiện ra ý cười, hắn biết áy náy thì có nghĩa là có thể gia tăng sự xoay chuyển cảm xúc, gia tăng cơ hội giao lưu.
“Người nọ có hành động quá phận sao?” Phương Nho hỏi.
“Ánh mắt của hắn thật sự quá đáng ghét! Lại còn thường dùng tay đụng chạm cơ thể tôi!”
“Làm như thế này… tôi khiến cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
“Cái gì?”
“Cậu không phát hiện ra từ đầu đến giờ tay của tôi vẫn đặt trên chân của cậu sao?”
Nguyên Triệt sửng sốt, cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy một bàn tay của Phương Nho tùy ý để lên hai đầu gối của hắn, có mấy vết bầm phá đi vẻ thon dài trắng nõn vốn có của nó.
Phương Nho thu hồi tay, dùng ngôn ngữ thôi miên giảng giải: “Thân thể của cậu không phải là bài xích sự đụng chạm của người khác. Chỉ là cậu mang tâm lý kháng cự mà thôi! Tại vì hoàn cảnh của cậu có quá nhiều loại người tạp nham, nên ý nghĩ đầu tiên của cậu là phải cùng người ta phải bảo trì một khoảng cách thích hợp, không thể quá mức thân cận có phải không?”
Nguyên Triệt trầm mặc, đúng là lúc đó hắn nghĩ như vậy, hoặc đúng hơn, hắn luôn cẩn thận như thế!
“Bởi ngay từ đầu cậu đã đặt ra luật lệ về ‘hình thức’, cho nên khi có người ‘phạm quy’, cậu sẽ có cảm giác không thoải mái, thậm chí còn sẽ nóng nảy!” Phương Nho kéo tay Nguyên Triệt xuống, chậm rãi lấy cái nhíp trong tay của hắn ra: “Cậu chính là không ghét tôi. Bởi vì tôi chưa có chạm vào luật của cậu, nên là có thể giao lưu bình thường với cậu!”
Nguyên Triệt im lặng nhìn cậu, đột nhiên hỏi một câu: “Cậu hình như rất có kinh nghiệm với mặt này?”
“Đương nhiên!” Thần sắc cậu rất tự nhiên, một bên thu dọn đồ đạc một bên trả lời: “Bởi vì tôi đã từng trải qua một thời gian giống cậu. Chẳng qua là phương thức biểu hiện không giống mà thôi…”
Nguyên Triệt lập tức hồi tưởng đến tư liệu điều tra của cậu, không hề kỹ càng yêu cầu những việc thuở còn bé của Phương Nho nên cũng không rõ cậu đã phải trải qua chuyện gì.
“Vậy cậu làm thế nào để vượt qua?” Hắn lại hỏi.
“Ân, tôi mỗi ngày đều tự bắt mình phải bắt tay hoặc là ôm một người!” Phương Nho điểm điểm cái trán: “A! Nhờ vậy còn dưỡng ra một thói là phải có sủng vật thật xấu ở bên cạnh!”
“Vì sao lại phải dưỡng một thứ xấu xí?”
“Bởi vì nhìn nó càng xấu! Thì càng có thể tăng lòng tin trong tôi đến vô hạn!”
“… Cậu rốt cuộc là có bao nhiêu ấu trĩ thế?”
Phương Nho nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nguyên Triệt lại hỏi: “Mà cậu nuôi con gì?”
“Một con lợn hương…”
“…”
Nguyên Triệt nằm trên giường, suy tư về tất cả những sự việc đã phát sinh trong ngày hôm nay. Các loại hình ảnh liên tiếp xẹt qua, cuối cùng khắc ở trong đầu chính là bộ dạng Phương Nho trừng mắt với hắn. Vừa rồi Phương Nho có nói sai một chút rồi! Hắn sở dĩ không ghét cậu không phải bởi vì cậu không vi phạm ‘nội quy’, mà là vì hắn đồng ý cho cậu được thân cận với mình. Phương Nho có điểm khác biệt với những bảo mẫu cũ của hắn! Đó là cậu ấy chân chính, dụng tâm chiếu cố hắn. Vô luận là ẩm thực hay là việc chăm sóc cuộc sống hằng ngày đều rất cẩn thận, tỉ mỉ. Đây là lần đầu tiên Nguyên Triệt nhận thức rõ ràng điểm này đến vậy!
Tại gian phòng khác, Phương Nho đang ghi lại những gì mình mình nắm bắt được trên máy tính.
Bệnh trạng của Nguyên Triệt không thuộc về dạng bệnh thần kinh, mà là do phản xạ tinh thần. Người trước yêu những thứ thuốc dùng để ức chế, không thể không gây ra kháng tính. Nhưng người sau lại có thể điều tiết lại được. Tình huống của hắn thật sự là không nguy hiểm lắm, nhưng mà phải tìm được ngọn nguồn tại sao lại hình thành thứ cảm xúc này của hắn mới có thể giải quyết được vấn đề. Ý thức tự mình phòng hộ của Nguyên Triệt rất mạnh, cậu cần phải chậm rãi đạt được sự tín nhiệm của hắn, từng bước từng bước tìm hiểu được quá khứ của hắn. Tại tư liệu trung cũng không nói rằng Nguyên Triẹt đã từng trải qua sự kiện gì đặc biệt, khiến cho hiện nay Phương Nho chỉ có thể vô pháp phán đoán mà thôi!
“Đau thật! Nhưng sự hi sinh lần này là không nhỏ chút nào!” Phương Nho sờ sờ hai cái má cùng cái bụng đều đang đau, thấp giọng lầm bầm.
Sáng sớm, Phương Nho vừa đổi xong đôi giày chuẩn bị đi chạy. Mới vừa đứng dậy, cả người đã bị người phía sau ôm vào lông ngực, lập tức bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Sớm tốt lành!”
Phương Nho ngây người ra, rồi mới ôm chầm lấy cánh tay đã thu trở về.
“Cậu chủ?”
Biểu tình của Nguyên Triệt bình tĩnh, yên lặng đổi giày, ra khỏi nhà trước.
Phương Nho vẫn nghi hoặc, không rõ người kia đang nghĩ gì…
Rồi từ đó, Nguyên Triệt mỗi ngày sáng sớm cùng tan tầm về nhà đều sẽ ôm Phương Nho một cái. Cậu thật là khoái cái điều này, Nguyên Triệt chính là đang nghiệm chứng biện pháp cậu đã từng nói —- mỗi ngày đều sẽ cùng một người bắt tay hoặc là ôm lấy!
Sau khi nghĩ thông suốt, Phương Nho cũng thật vui vẻ chủ động phối hợp cùng hắn. Khi cậu còn ở nước ngoài, ôm đối phương là thường dùng để chào hỏi, nó giống nhưng bằng hữu gặp mặt đều sẽ ôm nhau một chút để vui mừng ấy!
Hôm nay, Nguyên Triệt xử lý xong công sự, nhìn thời gian, mới có ba giờ chiều. Hắn nghĩ nghĩ, quyết định sẽ về nhà sớm. Thư ký của hắn thấy sếp mình về sớm, trên mặt liền lộ ra bất khả tư nghị biểu tình.
Về đến nhà, Nguyên Triệt không thấy Phương Nho đâu, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh…
Hắn nhíu mày, về phòng đổi quần áo, sau đó lây cho mình một ly champagne đỏ ngồi ở phòng khách xem TV. Đợi nửa giờ, hắn từ từ đã không còn kiên nhẫn nữa. Cầm lấy điện thoại bấm số: “Phương Nho! Cậu đang ở đâu?”
“Cậu chủ? Giờ này cậu gọi tôi có chuyện gì không ạ?”
“Cậu đang ở đâu?” Nguyên Triệt lại hỏi.
“A! Tôi đang ở phòng trọ cũ ạ!”
“Cậu không phải dọn qua đây ở với tôi rồi sao? Còn về đó làm cái gì?”
“Tôi có một cái đàn dương cầm vẫn để tại chỗ này. Buổi chiều rảnh rỗi tôi sẽ lại về luyện tập!”
“Chiều nào cũng đi?” Nguyên Triệt cơ hồ đã mang Phương Nho trở thành vật sở hữu riêng của mình, phạm vi hoạt động luôn luôn vây quanh hắn, chưa từng nghĩ người kia cũng có cuộc sống riêng của mình. Cứ nghĩ như vậy, Nguyên Triệt lại càng thấy không thoải mái!
“Ân, đúng vậy!” Phương Nho hơi chần chờ hỏi: “Cậu chủ, tôi không làm trái với hợp đồng chứ?”
Nguyên Triệt trầm mặc một hồi, mới bảo rằng: “Cậu vận chuyển đàn dương cầm vê đây. Từ nay về sau luyện tập ngay ở nhà, không cần đến chỗ kia nữa!”
“Cái này… không tốt lắm đâu ạ!”
“Cứ quyết thế đi! Cho cậu 3 giờ, lập tức giải quyết nhanh gọn!”
“… Dạ…”
Đúng 3 giờ sau, trong sảnh nhà Nguyên Triệt đã nhiều ra một cái đàn dương cầm màu đen. Nơi này vốn là dùng để uống trà chiều, bên cạnh có một cửa sổ lớn sát đất, ánh sáng chiếu vào, quay đầu ra liền nhìn được phong cảnh bên ngoài.
“Cảm ơn cậu chủ!” Phương Nho đưng bên cạnh những chiếc đàn, nhẹ nhàng bỏ khăn phủ ra, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ. Tuy rằng trông có vẻ mộc mạc, nhưng lại đầy nho nhã, cao quý.
Nguyên Triêt lại im lặng nhìn cậu một khắc, đột nhiên bảo: “Mai là cuối tuần, theo tôi ra ngoài một chuyến!”
“Ân? Đi đâu vậy?”
Nguyên Triệt không trả lời, xoay người đi khỏi.
Thẳng đến ngày hôm sau, Phương Nho mới biết được Nguyên Triệt mang cậu ra ngoài mua quần áo.
Làm bảo mẫu có được phúc lợi như vậy sao? Phương Nho đang hỏi thầm ở trong lòng.
“Cậu thử đi!” Nguyên Triệt động tác lưu loát, lấy ra bốn năm bộ trang phục khác nhau, bảo cậu đi thử.
Phương Nho chần chừ một chút, rồi cầm quần áo vào gian thử đồ.
Nguyên Triệt ngồi trên ghế sa lông đợi cậu đi ra. Đúng lúc này, James dẫn một người thanh niên tuấn tú đi đến.
“A! Lionel (tên tiếng Anh của Nguyên Triệt)! Không nghĩ đến chỗ này lại gặp được anh!” James tiến lên vài bước, giang hai cánh tay chuẩn bị động tác ôm hắn.
Thân thể Nguyên Triệt cứng lại, nhưng trong đầu hiện lên dáng hình của Phương Nho, vậy là miễn cưỡng để cho kẻ nọ ôm một chút.
James không phát hiện ra sự cứng ngắc của hắn, lôi kéo tay Nguyên Triệt nhiệt tình tiếp chuyện: “Tiệc rượu hôm trước tiếp đãi quá tệ hay sao mà anh không đánh một tiếng đã ly khai rồi? Tôi còn chưa kịp mời anh một ly!”
“Xin lỗi! Do thân thể có chút khó chịu!”
“Úc? Vậy hiện tại thế nào? Anh đã khỏe hơn chưa?”
“Đã không còn chuyện gì. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Vậy thật tốt quá! Giới thiệu với anh! Đây là bạn tốt của tôi – Tất Lạc!” James chỉ sang người thanh niên cạnh y.
“Nguyên tổng! Nghe danh đã lâu!” Tất Lạc vươn tay.
Nguyên Triệt bắt lại.
“Khó mới có dịp được gặp thế này! Không bằng chút nữa cùng đi câu lạc bộ hưu nhàn một chút có được không?” James đề nghị.
Nếu là theo tính cách của Nguyên Triệt, vì chuyện hợp tác, hắn sẽ chiều theo ý đối phương mà đáp ứng lời mời. Nhưng bây giờ, hắn…
Cánh cửa của gian thử đồ mở ra, Phương Nho từ từ bước ra ngoài…
Nguyên Triệt theo tiếng nhìn lại, ánh mắt nháy mắt ngưng tụ. Phương Nho bận chiếc áo sơ mi đen cổ dựng thẳng, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng thiết kế đơn giản, mặc thêm quần đen dài, thiết kế đơn giản mà khéo léo tôn lên cặp chân dài và đường cong tao nhã.
Dáng người Phương Nho tỉ lệ phi thường tiêu chuẩn, khung xương tinh tế nhưng không quá nhu nhược, hai chân thon dài, bước đi vững vàng, trong cái nho nhã lại lộ ra vài phần gợi cảm, khiến cho những người xung quanh không thể dời mắt nổi!