Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 47: Bang hội thập cẩm!



Nguyên Triệt đẩy cửa vào, nhìn thấy Phương Nho đã tỉnh lại, lập tức đến bên cạnh hỏi: “Em thấy sao?”

“Em ổn! Nhưng miệng vừa khô vừa đắng, em muốn uống chút nước!”

Hắn lấy một cốc nước, giúp cậu súc miệng rồi sai người mang cháo hoa tới.

Bác sĩ kiểm tra lại tình tình, vết thương ổn định, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận là ổn.

“Vấn đề về Lôi Tử Tường anh giải quết đến đâu rồi?” Cậu một bên hưởng thụ sự chăm sóc của hắn, một bên hỏi.

“Đều được giải quyết tốt rồi!” Nguyên Triệt thản nhiên trả lời.

Hắn không tính nói cho cậu biết sự thực, khi Lôi Tử Tường quyết tâm xuống tay với nhà họ Nguyên cũng đồng nghĩa với việc ông ta đối mặt với cái chết. Huống chi còn cả gan bắt cóc Phương Nho, quả thực đáng chết một trăm lần. Những kẻ nào thuộc hắc đạo có quan hệ với ông ta đều bị Nguyên Triệt đưa vào danh sách tử.

“Vậy là tốt rồi!” Ánh mắt Phương Nho nhu hòa nhìn hắn.

“Sao lại nhìn anh như thế?” Nguyên Triệt bị mê hoặc bởi đôi mắt của cậu, không dời nổi.

“Mấy ngày bị bắt cóc, em luôn tin tưởng anh nhất định sẽ tìm được và cứu em. Bởi vì niềm tin này mà một chút sợ hãi cũng không có. Nguyên Triệt, anh nói xem, anh rốt cuộc có mị lực tới cỡ nào mà em lại tin anh đến si như thế?” Trong mắt cậu tràn đầy ý cười.

“Bởi vì… anh là người đàn ông của em!” Nguyên Triệt nắm chặt tay cậu, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Phương Nho, em biết là anh rất sợ mất em! Em biết mà, anh rất sợ mất em. Em nói rằng bản thân tin tưởng anh khiến trái tim anh đập mãnh liệt, hận không thể hủy diệt hết thảy!

Dương quang ấm áp xuyên qua cửa sổ ôm lấy hai người, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, như một bức tranh xinh đẹp.

Vân Đóa ngồi trên ghế salon, dùng tay che kín mặt nhưng vẫn cố nhìn lén qua kẽ hở ngón tay.

Người lớn đang hôn môi! Xấu hổ quá! Xấu hổ quá!

Phương Nho rất vui, không chỉ vì mình được cứu, mà còn vì Nguyên Triệt đã chiến thắng áp lực tinh thần, lãnh tĩnh giải quyết trọn vẹn việc khó. Có thể thấy được những cố gắng từ trước tới nay của cậu không hề uổng phí, người đàn ông này từ từ thoát khỏi cuồng dã mà trở lại bình thường.

Việc trị liệu cũng có thể tạm thời hoãn lại.

Phương Nho chờ cho thương thế khỏi hẳn thì sẽ tới tìm ông Nguyên để hủy bỏ hợp đồng, không còn quan hệ bác sĩ tâm lý cùng người bệnh nữa, hai người sẽ là Nguyên Triệt và Phương Nho. Nhưng nếu ông Nguyên biết chân tướng, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì. Lấy năng lực của ông, hoàn toàn có biện pháp khuấy đảo cuộc sông của cậu.

Hậu quả cậu đã chuẩn bị tâm lý ngay khi quyết định ở bên Nguyên Triệt!

Ngày hôm sau, Nguyên Triệt đến tổng công ty, lấy danh nghĩa của cha mình để họp ban giám đốc. Hắn quét mắt qua toàn hội trường hệt như đế vương thị sát dân chúng, đầu tiền vắn tắt tổng kết tiến độ làm việc của tổng bộ, sau đó nói: “Hôm nay tôi muốn vạch trần một việc, giám đốc Hứa, Hứa Chí tham ô công khoán, đánh cắp dữ liệu mật của công ty, nhận hối lộ sẽ bị xử lý!”

Một câu nói mà kéo lên cả một trận đại hồng thủy, những người tham dự cuộc họp từ trước tới nay đều không biết bất kỳ chuyện gì, đột nhiên bị hắn hạ một đao. Nói chung, gặp phải tình huống này, đồng lõa sẽ lén lút cùng tội phạm hiệp thương giải quyết, dù sao cũng là những người lão làng, không thể không có khả năng không vì tình cảm.

Hứa Chí sắc mặt biến đổi, bật dậy chỉ vào mặt hắn: “Cậu dựa vào cái gì mà bôi nhọ tôi? Cậu có biết tôi đã ở Nguyên thị bao nhiêu năm không? Ba mươi năm! Chính là ba mươi năm!”

“Ông có làm ở đây bao nhiêu lâu nữa, cũng không thể bù đắp cho những tội lỗi đã gây ra!” Nguyên Triệt lạnh lùng nhìn ông ta.

“Nguyên Triệt! Mặc dù cậu là con trai của chủ tịch Nguyên, nhưng cậu còn chưa được ngồi lên ban giám đốc, chuyện này tôi phải nghe được ý kiến của ngài ấy!”

Hắn cười lạnh: “Cha tôi đã giao toàn quyền xử lý cho tôi!”

Rồi hắn ném ra một tập tư liệu, thư ký nhanh chóng phát cho mọi người.

Hứa Chí nhìn tư liệu, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.

“Đã nhìn rõ chưa? Có nghi vấn cái gì không?” Nguyên Triệt đan tay vào nhau, ngữ khí bình tĩnh.

Ông ta mấp máy môi, lắp bắp nói: “Vậy cậu muốn làm gì? Đuổi việc tôi sao?”

“Còn làm thế nào? Tôi sẽ lấy danh nghĩa Nguyên thị để kiện ông lên tòa án tối cao!”

“Cái gì?” Hứa Chí trừng mắt: “Nguyên Triệt, đừng tuyệt tình như vậy?”

“A? Ông thật sự không biết tại sao tôi lại quyết liệt như vậy sao? Lôi, Tử, Kiến?”

Ba từ cuối cùng như ma chú hút hết khí lực của Hứa Chí. Ông ta ngã ngồi xuống ghế dựa, hiểu ra mọi chuyện đã bị bại lộ. Không sai! Ông ta tên là Lôi Tử Kiến, là em trai của Lôi Tử Trường. Khi còn bé hai anh em được hai gia đình khác nhau thu thưỡng, bình thường hai lén lút liên lạc với nhau nhưng hầu như không ai biết về quan hệ của bọn họ. Lần này Lôi Tử Tường ra tù, hai anh em hợp mưu hòng chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Nguyên. Chính là Lôi Tử Tường đã quá coi thường người họ Nguyên, tự cho mình là thông minh mà chơi mèo vờn chuột với bọn họ, kết quả là thua đậm. Nếu ngay từ đầu đã dùng sát thủ ám sát, thì khẳng định giờ này Nguyên gia sẽ không còn lại mấy mống.

Đột nhiên, một đồng sự nói: “Hứa tổng quả thực có sai, nhưng niệm tình ông ta vì công ty phục vụ nhiều năm như vậy, cậu hai có thể xem xét xử trí nhẹ đi không?”

“Đúng thế!” Một người khác phụ họa: “Đừng trực tiếp tố cáo, nếu không rất mất nhân tình!”

“Đúng thế!” Bọn họ tuy không rõ Lôi Tử Kiến là ai, nhưng không thể ngăn trở dị nghị của họ được.

Nguyên Triệt lẳng lặng quan sát phản ứng của đám người kia, tâm rất rõ ràng. Bọn họ tuy cầu tình cho Hứa Chí nhưng trên thực tế là để cho mình một đường lui. Đám người kia không nhiều thì ít đều cậy chức quyền, mượn gió bẻ măng làm ra không ít chuyện bát nháo, ở đây gần như không có ai thực sự trong sạch.

Chờ đám người lên tiếng chán chê, hắn mặt không đổi sắc: “Xin lỗi, nhưng tôi khác với cha mình, trong mắt tôi thì ông ta không khác hạt cát. Sai lầm ngẫu nhiên có thể phạm phải, nhưng nếu đã phạm vào ích lợi của công ty thì tôi tuyệt đối sẽ không dung túng. Về phần xử phạt Hứa Chí, tôi nói một không nói hai, ngày mai luật sư sẽ tới xử lý. Còn các chư vị hãy tự quản chuyện của mình cho tốt! Tan họp!”

Câu nói này như một lời cảnh cáo, Nguyên Triệt đóng văn kiện lại, đứng lên sải bước đi.

Vài ngày sau, Hứa Chí bị kiện lên tòa, chứng cớ vô cùng xác thực, án kiện nhanh được xử lý, cuối cùng hưởng án sáu năm tù.

Nhưng, Nguyên Triệt không tính cho ông ta sống sót đi ra.

Nửa tháng sau, vài vị giám đốc đệ đơn xin từ chức. Lấy Hứa Chí làm gương, một đống người trong lòng có quỷ đều sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể tránh mũi nhọn, rời Nguyên thị.

Nguyên Triệt tựa hồ đã sớm đoán được kết quả, rất nhanh đề bạt vài cái tên trẻ tuổi, ưu tú thay vị trí của bọn họ, một lần nữa chỉnh đốn nhân sự. Chờ chủ tịch Nguyên trở lại, Nguyên thị như được thay máu. Những nhân viên ỷ vào kinh nghiệm cùng sự từng trải khi đối mặt với sự dữ dội của Nguyên Triệt thì không thể không cúi đầu.

Phương Nho tĩnh dưỡng tại bệnh viện hơn một tháng cuối cùng đã được xuất viện, Nguyên Triệt tự mình rước cậu về nhà.

Về đến nhà, Phương Nho lập tức chú ý tới bàn cơm với rất nhiều món ngon, còn có hoa tươi làm đẹp.

“Chuẩn bị đặc biệt cho em sao?” Phương Nho nhìn người đàn ông bên cạnh.

Nguyên Triệt kéo cậu đến bên bàn ăn, dìu cậu ngồi xuống, rót rượu vang cho cậu.

“Uống một, hai ly chấc là không sao!”

Cậu mỉm cười, nâng ly: “Cheers!”

“Cheers!”

Trong khoảng thời gian nằm viện, Nguyên Triệt mặc kệ mình có bao nhiêu bận, mỗi ngày đều như vắt chanh chạy đến bệnh viện ăn cháo hoa, ăn điểm tâm, nói chuyện đông tây với cậu. Hơn phân nửa là Phương Nho nói còn hắn nghe.

Ánh mắt hắn nhìn cậu luôn đầy tình ý, chỉ cần ở cạnh Phương Nho, làm cái gì hắn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Duy chỉ có một thứ khiến hắn ức chế, không thể nào thư thái được! Đó chính là chỉ có thể giúp cậu tắm rửa, ăn chút đậu hũ, không được làm quá mức!

Hiện tại thì tốt rồi, cậu cuối cùng cũng được xuất viện!

“Ăn no rồi?” Nguyên Triệt nhìn cậu.

“Ừ!” Phương Nho không chú ý tới ánh mắt thâm trầm của người nào đó, chỉ chăm chăm để ý hắn không động vào chút đồ ăn nào, không khỏi kỳ quái hỏi: “Sao anh lại không ăn?”

“Anh không thích mấy thứ thực phẩm bình thường này!” Nguyên Triệt đứng lên, một tay ôm lấy cậu kéo lên.

“A!”

Hắn ôm cậu bước nhanh đến phòng mình.

Trái tim Phương Nho nhảy rộn, tầm mắt dừng lại trên cái giường to tổ chảng, mặt không tự giác nóng lên.

Nguyên Triệt một ngữ bất pháp đặt cậu lên giường mãnh liệt hôn, hai tay nhanh chóng xé rách quần áo cậu, động tác rất vội vàng.

Phương Nho cũng buông bỏ cố kỵ mà ôm lấy cổ hắn, nghênh hợp động tác của người kia.

Quần áo mỗi nơi vứt một chiếc, hai người dán chặt lấy nhau, hô hấp tán loạn.

Nguyên Triệt một đường hôn xuống, để lại rất nhiều ấn ký của riêng mình trên người Phương Nho, hôn đến giữa hai chân, một hơi ngậm lấy thứ gì đó.

“A…” Phương Nho nhịn không được rên rỉ, gò má đỏ bừng.

Dưới sự phục vụ tận tình của ai kia, Phương Nho hoàn toàn bị khoái cảm bao trùm cơ thể.

Một ngón tay vuốt dọc sống lưng, chui vào huyệt động tiêu hồn…

Một lát sau, Nguyên Triệt đã nhẫn tới cực hạn, giải thoát thứ vĩ đại của mình, nâng hai chân Phương Nho lên, nóng vội đầm vào.

“A…”

Không kịp chờ Phương Nho thích ứng, hắn lập tức luật động. Thân thể gắt gao dính chặt, không một tiếng động bắt đầu vận động nguyên thủy nhất của con người.

Lý trí của hai người hoàn toàn đã bị ném đi hết, không hề có biện pháp bảo vệ mà chiếm hữu lẫn nhau. Sau một hồi áp lực, rốt cuộc đã đến lúc giải phóng. Một lần ôm, một lần hôn, một lần lại một lần cao trào, cả căn phòng tràn ngập mùi vị kích tình…

Lần yêu này tiêu hao gần như toàn bộ thể lực của Phương Nho, cậu ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh.

Nguyên Triệt cũng làm biếng theo cậu, kỳ thật hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng không muốn động đậy.

Phương Nho đá nhẹ hắn, khàn khàn ra lệnh: “Mau lấy cho em bộ quần áo khác!”

Nguyên bản quần áo của cậu đã bị tên sắc lang nào đó xé nát, quần lót cũng không biết bị ném đi đâu.

“Không mặc gì rất tốt!” Nguyên Triệt quấn lấy cậu, cúi đầu vùi vào hõm vai cậu ngửi tới ngửi lui.

“Mau xuống đi!” Cậu dùng tay đẩy đầu hắn ra.

Ánh mắt hắn tối lại, thân thể giật giật.

“A! Anh!” Người nào có biết tiết chế là cái gì không? Cái thứ đang nằm trong thân thể cậu lại ngoi lên rồi!

Sắc mặt cậu phẫn uất, cắn lên vai hắn: “Mau đi ra! Em muốn rời giường!”

“Ừ, rời giường!” Nguyên Triệt ôm lấy thắt lưng cậu, xoay người ngồi dậy.

“A…” Phương Nho không kịp đề phòng mà ngồi phịch xuống, vô tình đưa thứ đi vào càng sâu, đỉnh tới điểm mẫn cảm.

“Tư thế này không tồi!” Hắn trầm thấp khen ngợi.

“Hỗn đản!” Phương Nho tức giận mắng.

“Đi tắm thôi!” Hắn vẫn duy trì cắm trong cơ thể Phương Nho, nâng cậu dậy đi vào nhà tắm.

Rất nhanh, từ nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy cùng thanh âm rên rỉ đứt quãng.

Hôm nay, Phương Nho không thể nào bò ra khỏi giường.

Vì thế, hai ngày liền cậu không ban cho Nguyên Triệt sắc mặt hòa nhã. Nguyên Triệt cũng không tốt đẹp gì, hắn lập tức áp dụng biện pháp dâng hoa, hình như ý đồ dìm người yêu vào một biển hoa tươi. Nếu không phải do lệnh cưỡng chế đình chỉ của Phương Nho, nhà hai người sớm thôi sẽ biến thành vườn hoa.

Kỳ thật hắn chỉ muốn xem thêm hoa hoét có thể tăng độ lãng mạn khi làm không, kết quả bị Phương Nho dọn đến cánh hoa cũng không còn một mảnh.

Hiện tại mọi thế lực thù địch đã được giải trừ, ông Nguyên cùng Nguyên Trạch đã hồi phục, Nguyên Khê được phóng thích, tập đoàn nhà họ Nguyên có xu hướng ngày càng ổn định, hết thảy đều đi vào quỹ đạo. Chỉ có một điểm duy nhất là tay tổng giám đốc Nguyên Triệt lại nhiều hơn một thế lực.

Năm đó ông nội hắn giao đám người lại cho cháu trai, hắn không quá để ý, hàng năm sẽ thưởng tiền để giúp, cho họ sinh hoạt cơ bản nhất. Nếu có người gặp khó khăn, chỉ cần đệ trình hoàn cảnh, nếu là thật thì sẽ được tiền cứu tế. Mấy năm gần đây, Nguyên Triệt cùng bọn họ luôn duy trì loại quan hệ này, thậm chí không tiếp xúc trực tiếp nhiều, toàn bộ đề do Trác Ly quản lý.

Trác Ly rất có năng lực, y đối với tiền tài không có hứng thú, lại rất thích quản lý bang phái, mà còn điều hành bằng phương thức kỳ quái. Bang phái không có địa bàn cố định, thành viên lại càng đủ loại, có thợ sửa xe, nhân viên giao hàng, bảo vệ bảo an, người làm thuê, bán vỉa hè, cũng có người vận chuyển hàng hóa. Bình thường bọn họ chẳng khác nào công dân an phận, nhưng nếu có nhiệm vụ, chỉ cần hô một tiếng là xé chẵn ra lẻ. Hàng năm đều tham gia huấn luyện, tuy kém bộ đội đặc chủng rất xa, nhưng ai cũng có sở trường riêng. Bọn họ không bán thuốc phiện, buôn người, chủ yếu là buôn lậu súng ống đạn dược cùng mấy thứ hiếm lạ. Làm việc thần bí, thoắt ẩn thoắt hiện như cơn gió.

Nguyên Triệt mới làm quen liền kinh ngạc phát hiện mấy chục người ông nội để lại đã phát triển mạng lưới thế lực khổng lồ.

Trác Ly đặc cho họ cái tên… “Bang hội thập cẩm”!