“James, ý của anh là để tôi cùng với An thị hợp tác với Đế Hoa?” Ngồi trong phòng họp, Nguyên Triệt nhìn James, có chút kinh ngạc.
James gật đầu: “Không sai! Tôi cảm thấy công ty của hai đều sở hữu tiềm lực cạnh tranh lớn, hơn nữa mỗi bên nếu có khiếm khuyết gì thì đều có thể được bổ sung lẫn nhau. Nếu tam gia liên thủ, tương lai trong vòng mười năm tuyệt đối có thể chiếm được thị trường ngoại quốc mang đến rất nhiều nguồn lợi!”
An Minh Sâm chuyển tập tài liệu vừa được ký qua, cười nói: “Tôi không có ý kiến, Nguyên tổng cảm thấy sao?”
Nguyên Triệt trả lời: “Nếu là lợi ích cùng được hưởng, tôi cư nhiên không phản đối!”
“Ok!” James vừa lòng đáp “Như vậy tôi hy vọng các anh trong vòng một tháng có được hiệp nghị hợp tác cùng với phương án phân phối ích lợi căn cứ theo từng ưu thế đầu tư của mỗi bên để thành lập được một con đường tốt nhất!”
Nguyên Triệt cùng An Minh Sâm đồng thời đáp ứng, sau đó lần lượt cùng James bắt tay, bước đầu xác lập quan hệ “góp gạo thổi cơm chung”.
James trước khi đi còn nhắn nhủ: “Lần sau nếu có thời gian cùng nhau ra ngoài thăm thú thì nhớ mang bạn của các người đến đó!”
“Nhất định rồi!”
Tiễn James rời đi, An Minh Sâm cười với Nguyên Triệt: “Xem ra sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội để giao lưu đây!”
Nguyên Triệt lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn: “Chỉ cần An tổng đem tinh lực trong việc phóng túng ra, tôi tin rằng trong lúc hợp tác sẽ còn khoái hoạt hơn nữa kìa!”
“Haha, làm sao có thể thiếu việc giải trí chứ?” An Minh Sâm cười đến thực tự tin, một tay trụ lên bả vai của Nguyên Triệt hỏi: “Nguyên thiếu gia, gia đình có việc gì không?”
Nguyên Triệt chán ghét đẩy tay hắn ra, không vui đáp: “Anh có lời gì cứ việc nói thẳng!”
“Hay chúng ta đi Ngọc Cẩm sơn trang vài ngày đi! Thuận tiện có thể thương lượng được một số chi tiết hợp tác, còn tăng tiến được mối hòa hảo giữa hai nhà. Dù sao lần hợp tác này có ý nghĩa trọng đại, nếu đôi bên không đủ hiểu nhau, ngược lại nếu còn có khúc mắc thì thật là không tốt!”
“Bàn chuyên công sự hà tất phải đi xa như thế?” Nguyên Triệt không để bụng nói: “Tôi không có hứng thú thăm thú gì cả! Anh đem tư liệu chuẩn bị cho tốt! Chúng ta cùng hẹn một ngày, trên bàn làm việc đem mọi chuyện nói hết!”
An Minh Sâm nhún nhún vai, miễn cưỡng nói: “Thật ngại a Tôi ghét nhất là không khí trong phòng họp! Nếu như Nguyên Tổng không đồng ý vậy thì cứ như này đi! Tôi tự đi!Chờ tôi chơi chán trở về, chúng ta bàn lại!”
“Anh tính đi bao lâu?”
“Còn chưa biết!” An Minh Sâm cười cười: “Tôi mỗi lần đi chơi đều không có khái niệm thời gian!”
Nguyên Triệt lạnh lùng hừ mũi: “Nếu thái độ làm việc của anh là thế này! Sao không trực tiếp tự rút lui ddi
“Haha, Nguyên tổng thật biết nói đùa! Dựa vào cái gì mà tôi phải rời khỏi?” An Minh Sâm thẳng tắp đối diện hắn, trên mặt mang ý cười nhưng trong mắt lại mang đầy ý lăng liệt.
“Nguyên tổng đi hay không thì tùy! Tôi tuyệt không miễn cưỡng!”
Nguyên Triệt nắm chặt hay tay, cơn giận bốc lên, nhịn lại một lúc, hắn thở ra, nói: “Được, vậy cùng đi!”
“Ha ha ha, không thành vấn đề, hẹn Nguyên tổng sau!” An Minh Sâm đắc ý rời đi.
Nguyên Triệt trong mắt lãnh mang lóe ra, chiến ý dâng lên.
An Minh Sâm, cứ chờ đấy! Tôi sẽ cho cậu biết cùng tôi hợp tác tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng!
Nguyên Triệt bị An Minh Sâm làm cho nghẹn khí, trở về nhà liền bạo phát.
Nghe thấy một trận binh binh lách cách như đánh trận, Phương Nho từ trong bếp thò nửa đầu nhìn ra rồi im lặng xem Nguyên Triệt nổi bão. Hôm nay hắn lại không thể nào khống chế cảm xúc rồi, tuy rằng sau khi Phương Nho đến thì đã có tiến bộ, nhưng mà chẳng hiểu hôm nay kẻ nào chọc hắn rồi!
Nhưng mà Phương Nho khẳng định hắn phá chán rồi sẽ bình tĩnh lại thôi…
Nguyên Triệt túm lấy cái giỏ trên bàn, hung hăng ném đi. Cái giỏ nọ vừa rơi xuống đất, tất cả đồ vật bên trong đều nhảy ra… đông… đông… đông… Mấy chục quả bóng nảy cao thấp lên xuống, không kiêng nể gì mà nhảy tưng tưng ra mọi ngóc ngách trong phòng, tựa như một đám quỷ nhỏ nghịch ngợm vậy!
Biểu tình của Nguyên Triệt nháy mắt cứng ngắc, ngốc lăng đứng yên, sau đó một quả bóng vừa xinh nện lên đầu hắn, đông một tiếng nữa lại nhảy lên nhảy xuống.
“Phốc!” Phương Nho che miệng lại, cố gắng nén cười. Bộ dáng Nguyên Triệt lúc này thật sự rất… nhưng thật đáng yêu!
“Phương! Nho!” Nguyên Triệt gầm nhẹ một tiếng, hai mắt phóng lửa, thẳng tắp trừng người gây họa.
Phương Nho mặt cười cười, vẻ mặt vô tội, chân không hề có dấu vết mà đi vào phòng của mình.
“Cậu làm cái chết tiệt gì thế này?” Nguyên Triệt hùng hổ đi về phía cậu.
Phương Nho dọc theo vách tường đi lùi về phía sau, ngoài miệng giải thích: “Cậu không thấy mấy quả bóng đó rất đáng yêu sao?”
“Đáng yêu cái beep!” Nguyên Triệt cả giận “Cậu chính là muốn nhìn thấy tôi bẽ mặt?”
“Không! Không!” Phương Nho liên tục phủ nhận, mắt thấy Nguyên Triệt giận đến xung huyết trước mặt, không trêu chọc hắn nữa, xoay người hướng phòng mình mà đi. Tay Nguyên Triệt chụp tới, đem cả người cậu khóa vào ***g ngực.
“A! Cậu chủ tha mạng!!” Phương Nho liều chết giãy dụa.
“Tha mạng?” Nguyên Triệt gạt chân, đem cậu áp đảo trên mặt đất, dùng khuỷu tay đè lên cổ họng Phương Nho, hung hăng: “Lá gan của cậu càng lúc càng lớn nhỉ? Dám mang bổn thiếu gia ra đùa giỡn, để xem hôm nay tôi thu thập cậu thế nào!”
“Đừng mà!” Phương Nho một bên ngăn cản Nguyên Triệt ra tay, một bên không thể nén nổi cười: “Tôi chỉ cảm thấy mấy cái đàn hồi này cũng khá hữu dụng, có thể xem chúng có kéo dài được như cơn giận của cậu không, thú vị mà!”
“Vậy là tôi phải cảm ơn cậu?: Nguyên Triệt nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nóng mà! Cùng lắm thì lần sau tôi sẽ không mua mấy thứ này nữa!”
“Cậu cho rằng như vậy là xong sao?” Nguyên Triệt với tay vào trong quần áo của cậu, không ngừng thọc lét.
“Haha!! Đủ rồi, là tôi sai!!”
Phương Nho cười đến hai gò má phiếm hồng, quần áo hỗn độn.
Ánh mắt Nguyên Triệt nhìn cậu dần trở nên sâu thẳm, hạ thân cũng do ma sát mà có phản ứng.
“Nguyên Triệt?” Phương Nho nhận thấy sinh lý của hắn biết hóa, lập tức đình chỉ giãy dụa.
Tầm mắt hắn dừng lại ở bờ môi cậu, tựa hồ ngay sau đó sẽ hôn xuống.
Phương Nho trong lòng giật mình, lấy tay đẩy hắn: “Nguyên Triệt, cậu hết giận chưa? Đứng lên đi tôi còn phải nấu cơm nữa!”
“Tôi không muốn ăn cơm!” Nguyên Triệt đè cậu không nhúc nhích, hạ thân phản ứng càng thêm rõ ràng, giống một cái bàn ủi đang di chuyển giữa hai chân cậu.
Phương Nho hơi hơi có chút không được tự nhiên, cậu với đàn ông không có chút hứng thú, cho dù có là cực phẩm như Nguyên Triệt cũng không thay đổi. Huống chi giờ cậu còn là bác sĩ tâm lý của hắn, tuyệt đối không thể phát sinh gút mắc tình cảm bất bình thường được!
Tư liệu không có nói rõ Nguyên Triệt là gay, mà Phương Nho cũng không có thể hoàn toàn xác định được tính hướng của hắn. Nếu hắn thật sự thích đàn ông, vậy thì càng gia tăng khó khăn cùng kéo theo một đống chuyện xấu trong quá trình chữa trị. Nguyên Triệt đối với cậu sinh ra thú tính, do vì tình cảm cùng thân thể là hai cái hấp dẫn nhất?
Phương Nho sờ sờ mũi, thực tự nhiên di dời tầm mắt, nhu nhu nói: “Nguyên Triệt, tôi còn đang hầm canh trong bếp, phải vào xem!”
“Lát nữa hãng vào!” Thanh âm hắn trầm thấp, hô hấp nóng hổi phảng phất hai bên má cậu, môi từ từ gần hơn…
Ngay tại lúc sắp chạm được, tiếng điện thoại đột ngột vang lên, linh linh linh vang không ngừng, đánh vỡ không gian đầy mùi tình ái của hai người.
“Shit!” Nguyên Triệt thấp giọng mắng, căm giận dời khỏi người Phương Nho, hướng đến phòng khách.
Nghe điện thoại, nặng nề: “Ai?” một tiếng. Ai biết được đầu kia chỉ truyền đến âm đô đô đô vô âm, đối phương nhanh chóng cúp mất.
“Đáng chết! Đến tột cùng là ai đang đùa dai?” Nguyên Triệt dùng sức giận cá chém thớt vào cái điện thoại, ngẩng đầu nhìn hành lang, nơi đó đã không còn thân ảnh của cậu…
Phương Nho thừa dịp Nguyên Triệt nghe điện thoại liền chui vào bếp, đem di động nắm chặt trong tay từ trong túi quần rút ra. Cú điện thoại vừa rồi là do cậu gọi, cậu có hai cái điện thoại, một cái bí mật còn cái kia là số liên lạc với mọi người. Cho dù có điều tra thế nào thì Nguyên Triệt cũng không thể biết được đó là số khác của cậu!
Phương Nho một bên nếm canh, một bên buồn bực nghĩ. Về sau cậu không chỉ phải làm cho Nguyên Triệt bỏ được cái tính nóng nảy mà còn phải làm công tác tư tưởng về vấn đề sinh lý giới tính nữa kìa! Thích đàn ông không phải là cái tội, nhưng cái chính không thể thích cậu được!
Lấy tính cách cùng năng lực của Nguyên Triệt để xem xét, Phương Nho rút ra rằng một khi đã bị hắn coi trọng thì cậu sẽ không dễ dàng có thể thoát được!
Ai… làm cái việc này thực sự cũng không hẳn là tốt a…
Nguyên Triệt vào toilet dùng nước lạnh vốc lên mặt, trong đầu tràn đầy bộ dáng của Phương Nho khi bị hắn đặt dưới thân. Không khác gì trong những mộng xuân mà hắn dã từng gặp, khiến cho Nguyên Triệt vô pháp ức chế lại dục vọng bản thân, hận không thể trực tiếp chiến hữu cậu.
Nhưng không thể nào gấp được! Chờ hắn đem cậu buộc cạnh mình suốt đời, sẽ không còn lo cậu chạy lạc nữa!
“Xem ra phải mau làm hợp đồng thu phục mới. Chỉ cần một chữ ký, cậu sẽ là của tôi!” Nguyên Triệt thì thào tự nói, trong mắt tràn đầy kích động cùng nôn nóng không thể đợi được.
Hắn cũng không có ý thức rằng mình tại sao lại chấp nhất với danh nghĩa như thế? Nếu là bình thường, chỉ cần thích, hắn toàn toàn có thể trực tiếp ra tay, rất ít người có thể cự tuyệt được việc được hắn theo đuổi. Nhưng hắn chưa từng đối với cậu nảy sinh đa nghi, lại càng sẽ không có chuyện làm những chuyện lừa gạt hay bày mưu kế.
Hắn cho rằng ký kết hợp đồng chung thân có pháp luật làm chứng, cho nên muốn dùng nó trói buộc Phương Nho, nhưng lại chưa từng xét đến cậu có muốn tiếp nhận hắn hay không. Đối với hắn, trên đời không có gì là không thể, chỉ có muốn hay không muốn làm mà thôi!
Như vậy sau khi ầm ĩ, Nguyên Triệt tâm thuận, nóng nảy vừa nãy cũng dần bình ổn.
Phương pháp của Phương Nho vẫn rất có hiệu quả, Nguyên Triệt bị mấy quả bóng đàn hồi đập vào đầu kỳ thật cảm xúc đã chuyển từ nóng nảy chuyển qua thẹn quá thành giận. Người trước hắn làm phát bệnh tâm lý, còn người sau lại khiến phản ứng tự nhiêu được kích thích.
Đây chính là tiến triển mà cậu dự tính…
Hai ngày sau…
Nguyên Triệt mang theo Phương Nho hộ tống An Minh Sâm tới Ngọc Cẩm sơn trang.
Ngọc Cẩm sơn trang dựa vào bàng thủy, phong cảnh tú lệ, là một nơi tụ hội rất nhiều phương thức phục vụ cho: thương vụ, dưỡng sinh, ẩm thực, thể thao. Không chỉ có thể làm nơi nghỉ ngơi an dưỡng, mà còn có thể dùng làm nơi họp hành, đón tiếp không ít những nhân vật có địa vị.
Lần này cùng đi với An Minh Sâm còn có đám người lần trước đã gặp ở câu lạc bộ.
Nguyên Triệt thì chỉ dẫn theo Phương Nho cùng hai tay trợ lý.
Cả đám người đều đã được xếp phòng hết cả rồi. An Minh Sâm đặt đều là phòng tình nhân, trừ bỏ Nguyên Triệt cho trợ lý ở nơi khác thì những người khác đều mang bạn của mình vào trong.
Nguyên Triệt tự nhiên cùng Phương Nho cùng phòng.
Căn phòng được bố trí xa hoa lãng mạn, giường lớn mềm mại tọa ngay giữa phòng. Rèm rủ xuống, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí, ánh sáng nhu hòa lộ ra vài phần ái muội. Toilet vô thức được mở, chỉ có một cái mành cách xa nhau, bên trong có một cái bồn tắm tròn rất lớn, các loại đồ người lớn tình thú đều có đầy đủ.
Thần tình Phương Nho đầy hắc tuyến. Cậu còn đang lo lắng không biết chuyến đi này có ảnh hưởng đến hiệu quả chữa trị hay không, còn đang định bảo trì khoảng cách an toàn với Nguyên Triệt. Nhưng hiện tại thì tốt rồi! Cư nhiên ở chung một phòng tình nhân, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao??
Trời ạ! Mấy ngày tới sẽ như thế nào đây? Không lẽ cậu đi mua vài viên thuốc ngủ, buổi tối lừa Nguyên Triệt uống rồi mới dám đi ngủ sao?