[Brothers Conflict] Trái Phải Đều Bị Vây Quanh Bởi Nam Nhân

Chương 52



Thời điểm Masaomi nhìn thấy Yuuya, liền lộ ra  nụ cười ôn hòa, đi lên trước "Em mới đi nơi nào à, đã đói bụng chưa? Anh nhớ rõ em thích dâu tây, cho nên đã để lại thật nhiều."


Yuuya lễ phép nói cảm ơn, quay đầu thì thấy một thanh niên có dáng người cao gầy khác đang nhìn chính mình.


Người nọ có một đầu tóc ngắn màu cam vàng thoải mái thanh tân, đôi mắt sắc bén tinh tường, trên cằm trơn bóng có một nốt chí nhỏ màu đen, tuy rằng nốt chí lớn lên ở nơi đó có chút kỳ quái, nhưng tổng thể lại làm người thập phần thoải mái, lại còn là một nam nhân thượng thừa có diện mạo chất lượng tốt.


Ở hôn lễ Yuuya đã nhìn thấy hắn, người này kêu là Asahina Natsume, cùng Tsubaki và Azusa là tam bào thai, tuy rằng là em trai của Tsubaki và Azusa, nhưng tính cách của người này lại thập phần trầm ổn thành thục, thoạt nhìn càng giống anh trai hơn một chút.


Hắn đi lên trước, lộ ra một nụ cười hữu hảo với Yuuya "Chào em, lúc trước không có dịp gặp mặt em, từ nay về sau, chúng ta chính là anh em."


Yuuya gật gật đầu "Chào anh."


Tsubaki đứng ở bên người Natsume kinh ngạc nhìn Yuuya, tiếp theo có chút ủy khuất ghé vào người em trai mình, đáng thương hề hề khóc lóc kể lể "Không công bằng, lúc trước tiểu Yuuya chính là một câu cũng không muốn nói với người ta......"


Phải biết rằng, lúc trước là lần đầu tiên Yuuya gặp gỡ các anh em Asahina, kia chính là mặc kệ như thế nào thì dầu muối cũng đều không ăn.


Tsubaki sẽ có chút không cam lòng cũng là có thể lý giải, trong nháy mắt hắn liền cười xấu xa đi lên "A, chẳng lẽ tiểu Yuuya đặc biệt thích Natsume sao? Phải biết rằng, tiểu Yuuya chính là ngủ ở phòng Natsume nha, nếu đêm nay trở về, Natsume chính là ngủ chung với tiểu Yuuya sao?"


Natsume sửng sốt, phòng hắn bị người sử dụng sao? Nhưng sao không ai nói với hắn? Bất quá, hắn nhìn thiếu niên nói xong một câu liền trầm mặc, vẫn chưa nói cái gì, trong nhà lớn như vậy, còn sợ không có địa phương ngủ sao? Hơn nữa từ sau khi hắn làm việc, cũng rất ít khi ngủ ở nhà.


Ema đi đến bên người Yuuya, có chút lo lắng nhìn cậu "Yuuya, em có khỏe không?"


Yuuya ngẩn ra, khó hiểu vì sao Ema sẽ nhìn cậu như vậy, bất quá cậu vẫn là cầm tay Ema trấn an cô "Em không có chuyện gì, nhưng thật ra lại là chị, vội một ngày, hôm nay trở về chị cần phải nghỉ ngơi thật tốt."


Ema thở dài một hơi, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Yuuya và ba ba đã xảy ra cái gì đó, cảm giác cứ có thứ gì trong nháy mắt không giống nhau.


Mặc kệ thế nào, cô chỉ hy vọng hai người bọn họ đều ổn.


Ema nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của thiếu niên, nhìn thiếu niên trước mắt, nhớ tới Yuuya lúc còn nhỏ là một bộ dáng nho nhỏ một mẩu, trong lòng tức khắc mềm thành một mảnh.


Yuuya đại khái chính là uy hiếp của cô.


Yuuya dùng ánh mắt ý bảo Ema, tỏ vẻ chính mình không có vấn đề gì, cậu cũng không hy vọng Ema biết quá nhiều, Ema của cậu, vẫn luôn là một cô gái đơn thuần thiện lương, cậu không thích để cô tiếp xúc quá nhiều với mặt hắc ám.


Mặt khác đều không sao cả, dù sao cậu cũng đã......


Sau khi hôn lễ kết thúc Rintaro cũng không có về chung cư, chỉ để lại một câu phải chiếu cố em trai em trai thật tốt liền trực tiếp đi hưởng tuần trăng mật, Masaomi có chút cảm thán "Xem ra cảm tình giữa mẹ và ba ba mới thật tốt...... Em nói có phải không, Ema?"


"Ai, ân, đúng vậy." Sau khi trở lại chung cư, Yuuya tựa hồ rất mệt, dẫn đầu đi lên lầu nghỉ ngơi, Ema vốn định theo sau, lại bị cự tuyệt, cô có điểm lo lắng.


Phải biết rằng Yuuya thực dính người, có đôi khi ban đêm còn sẽ kéo chăn tới gõ cửa phòng cô.


Hôm nay ở hôn lễ Hikaru là người biểu hiện điệu thấp nhất, Kaname nhìn hắn "Thoạt nhìn thực không vui? Làm sao vậy, chẳng lẽ em không đồng ý mẹ tân hôn sao?"


Hikaru có chút bực bội xoa xoa giữa mày "Em sao lại phản đối, anh không hiểu......"


Kaname về tới nhà liền đổi về thiền phục, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, thoạt nhìn thực sự có chút bộ dáng cao tăng đắc đạo, thập phần có tính lừa gạt "Chẳng lẽ em viết tiểu thuyết gặp phải bình cảnh sao? Có cần anh trai đây chỉ đạo em một chút không?"


"Anh?" Hikaru cười nhạo một tiếng "Anh đừng thêm phiền cho em là tốt rồi, em có chút mệt, về phòng trước." Nói xong cũng liền mặc kệ những người khác, lập tức đi lên lầu.


"Sao Hikaru cũng lên lầu?" Masaomi vừa quay đầu lại, thân ảnh của Hikaru đã không thấy đâu.


"Không biết, đại khái là...... Hôm nay cả ngày tiểu thiên sứ cũng đều không có để ý đến hắn đi." Kaname mở ra tay, giống như bất đắc dĩ.


Taubaki từ trước đến nay đều là người e sợ cho thiên hạ không loạn, đi lên nói "Em cảm thấy tiểu Yuuya và anh Hikaru thực không thích hợp nha ~"


Wataru cũng mở miệng, thanh âm non nớt nói "Ân, anh Hikaru thực không thích hợp, anh Yuuya cũng thực không thích hợp."


Trực giác của tiểu hài tử từ trước đến nay đều là chuẩn xác nhất, các anh em cẩn thận nghĩ lại, thật là như vậy không sai, sau ngày kia, hai người này liền trở nên thực không thích hợp, trong hôn lễ hôm nay, càng trở nên rõ ràng hơn.


Ukyo tựa hồ là nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt có chút ngưng trọng, nhìn các anh em có chút do dự, hắn không biết có cần nói ra chuyện này hay không, nhưng......


Lý trí giao chiến nửa ngày, hắn ngẩng đầu, đánh gãy trầm tư của các anh em "Sắc trời không còn sớm, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai cũng không phải là chủ nhật, Natsume, nếu em không có nơi ngủ, đêm nay có thể ngủ cùng anh."


Có một số việc, quả nhiên trầm mặc vẫn tương đối tốt hơn.


"Không cần, đợi lát nữa em sẽ đi về." Natsume lắc lắc đầu, tiếp theo hắn chuyển hướng nhìn Ema "Phát hành trò chơi mới xong, anh sẽ mang đến cho em, hy vọng em có thể cho anh một ít ý kiến."


Không kịp phòng bị điểm danh, Ema sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói "Cảm ơn anh, bất quá về trò chơi em cũng không phải là rất lợi hại, Yuuya mới thật sự lợi hại, hôm nay em nói những cái đó với anh đều là Yuuya dạy em."


Trong mắt Natsume hiện lên một tia kinh ngạc, bất quá hắn không nói gì thêm, gật gật đầu liền rời đi chung cư.


Dư lại các anh em đều ngồi vây quanh ở trên sô pha nói chuyện phiếm, Ema không chống đỡ được bao lâu liền mệt nhọc, ôm Juli lên lầu nghỉ ngơi.


Các anh em đang nói chuyện phiếm trong nháy mắt liền ngừng lại.


Kaname nhìn Ukyo, trong mắt loé ra ánh sáng, trực giác của hắn luôn luôn nhạy bén, hôm nay Hikaru và Yuuya không thích hợp hắn cũng đã nhìn thấy, bất quá hiện tại, hắn cảm thấy, Ukyo nhất định là biết cái gì đó......


Ukyo bị nhìn liền có chút chột dạ, "Có chuyện gì sao?"


Kaname đi lên trước "Anh Ukyo, anh nói thực đi, anh có che giấu cái gì không?"


Đại luật sư luôn luôn chính trực bối rối đến cứng người rồi, không xong, sao hắn lại quên hỗn đản Kaname này chứ, từ trước đến nay luôn là người có tâm tư mẫn cảm nhất, hắn ra vẻ trấn định "Anh có thể giấu giếm chuyện gì được?"


Kaname gợi lên một nụ cười, độ cong ở khoé miệng thập phần đẹp "Thật sự không có sao? Vậy anh vì cái gì mà khẩn trương như vậy?"


Louis có chút mơ màng sắp ngủ lập tức ngồi thẳng người, vừa định lên lầu liền nghe được đối thoại giữa Ukyo và Kaname, hắn mở miệng hỏi "Đã xảy ra chuyện gì sao?"


Yusuke chống cằm, "Có thể có chuyện gì được, nhất định là anh Kaname cùng nữ nhân trong chùa dây dưa không rõ cho nên cần tìm anh Ukyo thưa chuyện."


Tsubaki ngáp một cái, lôi kéo Azusa đứng dậy, "Đi thôi, ngày mai còn phải đi làm, chuyện phong lưu của anh Kaname anh không có hứng thú nghe."


Iori từ trước đến nay đối với này đó đều không phát biểu bất kì lời nào, cũng rời đi theo. Wataru bởi vì còn nhỏ, đã đi ngủ từ sớm rồi, là Masaomi dỗ cậu nhóc đi ngủ.


Fuuto bởi vì còn có việc, hôn lễ vừa mới kết thúc, hắn liền bị người đại diện đón đi rồi.


Yusuke từ lúc Ema rời khỏi liền không nhấc nổi mắt.


Mày Kaname trừu trừu, có chút bất đắc dĩ nhìn mấy anh em trong nháy mắt liền rời đi, "Này......"


Trên trán Ukyo cũng nhảy lên vài cái, đối với Kaname bất đắc dĩ, nói "Em biết quá nhiều cũng vô dụng, anh lên lầu đây, em cũng đi ngủ sớm một chút đi."


Kaname "......"


Cho nên, đây là có chuyện gì a!


Chẳng lẽ không có người tò mò Hikaru và tiểu Yuuya đã xảy ra chuyện gì sao?


Bất quá, nếu không có ai nguyện ý nói cho hắn, hắn có thể tự mình đi tìm đáp án a......


Cửa phòng bị gõ vang, Yuuya vừa tắm rửa xong, tùy ý khoác một bộ áo tắm dài liền mở cửa, cậu nguyên tưởng rằng sẽ là Ema, kết quả ở cửa lại là một nam nhân cao lớn.


Kaname có chút đăm đăm, thiếu niên vừa bước ra từ phòng tắm còn mang theo sương mù, cả người tản ra nhiệt khí, khuôn mặt trắng nõn bị chưng đến phấn hồng, đặc biệt là đôi môi phấn nộn còn mang theo chút bọt nước, quả thực làm người hận không thể một ngụm cắn xuống, tràn ngập lực dụ hoặc.


Kaname không dấu vết tiến lên một bước, "Còn chưa ngủ sao? Tiểu Yuuya?"


"Kaname-san, có chuyện gì sao?" Có chút cảnh giác lui về phía sau một bước, đối với nguy hiểm không biết tên, từ trước đến nay đều là thứ Yuuya nhạy bén nhất.


"Sau này mọi người chính thức là người một nhà, em còn không gọi anh một tiếng anh sao?" Kaname có chút u oán nhìn Yuuya, đối với một tiếng 'anh', hắn thập phần chấp nhất.


Yuuya cũng không tính toán xưng hô mọi người như thế, bởi vì, liền tính là Rintaro kết hôn cùng Miwa, nghiêm khắc mà nói, bọn họ cũng không thể xem như là anh em.


Cậu lúc trước được Rintaro cứu, cũng không đại biểu cậu không hiểu chuyện, ở trong trí nhớ của cậu, cậu có nhà, đồng dạng cũng có người nhà, còn có một anh trai......


Bất quá đó đều là chuyện trước kia, cũng không có quan hệ nào nữa rồi.


Chỉ là Yuuya đối mặt với nhà Asahina lại không có lòng trung thành nào.


Chân chính làm Yuuya nguyện ý ở nơi này, chỉ có Ema. Ema có thể đem những người đó trở thành anh em, nhưng cậu không làm được.


Kaname thở dài một hơi, "Anh không bắt buộc em, chỉ hy vọng sau này em có thể càng ỷ lại bọn anh hơn." Nói, hắn cúi người tiến lên, ôm thiếu niên, chóp mũi tràn đầy hương sữa tắm, ở trên người thiếu niên đặc biệt mê người.


Yuuya cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới Kaname sẽ đột nhiên làm ra động tác này, vừa muốn đẩy hắn ra, Kaname liền buông tay, bất quá hắn lại không có rời đi, ở trên má thiếu niên in lại một nụ hôn khẽ.


"Anh chờ em kêu anh trai một ngày nào đó, tiểu bảo bối ~" nói xong, Kaname giương cao khóe miệng, cảm thấy mỹ mãn rời đi.


Yuuya trợn mắt há hốc mồm bụm mặt, kinh ngạc không thôi.