Khi 2 người đến thì cũng vừa lúc bác sĩ kia đột nhiên quay lại, ông ta gấp gáp chạy vào phòng bệnh, Thuận Trì và Như Nguyệt không hiểu gì định hỏi nhưng rồi thôi, để ông ấy vào trong nhanh chóng quan trọng hơn. Vương Bắc Thiên chạy đến chỗ hai người gấp gáp hỏi: “Tình hình An Tuyết sao rồi”
“Vừa nãy có vẻ không sao nhưng vừa rồi vị bác sĩ kia không hiểu sao lại hớt ha hớt hải chạy vào”, Trình Như Nguyệt mặt rầu rĩ đáp
Vừa đáp xong, cánh cửa phòng bệnh lần nữa mở ra, vị bác sĩ thở không ra hơi hỏi: “Ở đây có ai có nhóm máu O không, bệnh viện chúng tôi đã hết nhóm máu này từ hôm qua rồi”
“Tôi”, Bách Nhuận lên tiếng. Truyện Võng Du
“Được, anh đi theo tôi”, nói rồi hai người rời đi bỏ lại 3 người đứng lo sốt vó. Vương Bắc Thiên thầm rủa trong lòng, chết tiệt sao anh lại là nhóm máu B chứ
Châu Thuận Trì ngồi xuống thở hắt ra, thấy thế Trình Như Nguyệt an ủi: “Không sao đâu, An Tuyết sẽ ổn thôi mà, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy”
“Phải chi mình là nhóm máu O, nhưng tiếc là mình nhóm máu AB nên không giúp được cậu ấy”, Châu Thuận Trì buồn rầu đáp
“Tớ cũng vậy mà, tớ nhóm máu A cũng không giúp đỡ được cậu ấy, nhưng may mắn có người khi nãy đã có thể giúp cậu ấy rồi, không sao đâu mà”, cô vỗ vỗ lưng cậu an ủi
“Haizz”, Châu Thuận Trì lại thở dài rồi như nhớ ra gì đó quay sang Vương Bắc Thiên hỏi: “Anh là người khi nãy trong điện thoại đã hỏi tên của An Tuyết sao”
“Ừm”, Vương Bắc Thiên đáp
“Anh là bạn của cô ấy sao”, Thuận Trì hỏi
“Không hẳn”, Vương Bắc Thiên không biết trả lời sao nên đành nói thế
Trình Như Nguyệt thấy thế cũng không nói thêm điều gì chỉ ngồi đó rồi gục mặt xuống đầu gối. Vương Bắc Thiên cũng ngồi xuống hàng ghế đối diện với hai người, sau hơn 10 phút thì Bách Nhuận cùng vị bác sĩ cũng quay lại, đi cùng họ giờ có thêm vài người nữa họ đẩy theo một chiếc xe trên đó dường như là một túi máu, cả nhóm bác sĩ gấp rút đi vào bên trong, còn Bách Nhuận thì đi đến cạnh Bắc Thiên mệt mỏi ngồi phệch xuống. Vương Bắc Thiên thấy anh ta quay về liền hỏi: “Sao rồi, anh ổn không”
“Ừm, tôi không sao, vừa hay máu tôi vừa đủ dùng”, trả lời xong Bách Nhuận ngã lưng ra sau dựa vào ghế nghỉ mệt
“Cảm ơn anh đã giúp bạn tôi”, Trình Như Nguyệt đứng lên cuối đầu cảm ơn
“Không sao, dù gì cô ấy cũng là cấp dưới của tôi, suy ra cũng có quen biết, giúp đỡ nhau cũng là việc nên làm”, Bách Nhuận lười biếng đáp
“Vừa lấy máu xong cậu ổn không, con gọi người đưa cậu về”, Châu Thuận Trì lên tiếng
“Ừm, nhờ con nhé”, Bách Nhuận đáp
Châu Thuận Trì gọi tài xế đến đưa Bách Nhuận về, cậu dìu anh ta ra cửa bệnh viện cho chắc dù Bách Nhuận từ chối. Khi Châu Thuận Trì rời đi, Trình Như Nguyệt ngồi xuống nhìn về phía Vương Bắc Thiên lên tiếng: “Anh đến đây làm gì”
“Thăm An Tuyết”, anh đáp
“Lúc trước anh bỏ rơi cô ấy rồi giờ lại tỏ vẻ quan tâm như vậy, diễn kịch cho ai xem chứ”, Như Nguyệt lạnh giọng châm biếm
“Không cần cô để tâm”, dù hơi tức giận nhưng anh vẫn cố kìm nén bình tĩnh trả lời
“Ở đây không cần anh lo đâu, nghe nói anh đã có vợ sắp cưới rồi mà, nên về lo cho cô ta đi”, cô khoanh tay nói tiếp
“Tôi nhắc lại, đây không phải chuyện của cô, hãy im lặng đi”, Bắc Thiên gằn giọng đáp
“Anh…”, cô định nói tiếp thì vừa lúc Châu Thuận Trì quay lại, thấy không khí hơi căng thẳng anh hỏi: “Có chuyện gì vậy”
“Không có gì hết”, Như Nguyệt hờ hững đáp
Bỗng điện thoại của Vương Bắc Thiên có cuộc gọi đến, anh đi nghe máy rồi khó khăn đứng dậy quay sang Châu Thuận Trì: “Tôi có việc, khi nào An Tuyết tỉnh gửi lời hỏi thăm của tôi đến cô ấy, cảm ơn”, nói rồi anh quay người đi mất
Trình Như Nguyệt thấy thế cũng chỉ biết thở dài, thấy vậy Châu Thuận Trì quay sang hỏi: “Khi nãy có chuyện gì sao”
Như Nguyệt không trả lời nhìn Thuận Trì, sau một lúc cũng đành bất lực: “Cuối cùng vẫn phải nói cho cậu biết nhỉ”, nói rồi cô hít thở nói tiếp: “Người đó là Vương Bắc Thiên, người yêu cũ của An Tuyết”
“Thảo nào mình thấy anh ta có vẻ khá lo lắng cho An Tuyết”, cậu trai sờ sờ cằm đáp rồi hỏi: “Anh ta và An Tuyết còn tình cảm với nhau sao”
“Mình cũng không biết, nhưng lúc trước anh ta là người bỏ rơi An Tuyết trước, giờ lại đến đây tỏ vẻ quan tâm như vậy vả lại anh ta giờ cũng đã có vợ sắp cưới rồi mình thật sự không thể hiểu anh ta đang định làm gì nữa”,cô xoa xoa đầu giải thích
“Có lẽ trong câu chuyện này có một góc khuất nào đó”, anh đáp
“Mình không biết, nhưng nhớ lại khoảng thời gian trước An Tuyết đã đau khổ như thế nào vì hắn ta mình thật sự cảm thấy thương An Tuyết và cũng hận hắn ta nữa”, cô đáp