Bựa Nhân Sát Vách

Chương 113





Sáng sớm, tôi thức dậy với một cơ thể uể oải, xương cốt trong người như gãy vụn.

Nhớ lại trận cuồng phong bão táp ngày hôm qua tôi không khỏi rùng mình, anh liên tục đòi hỏi không cho tôi nghỉ, chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào không hay.

Mấy lần trước có vẻ như anh còn giữ sức, còn lần này anh cuồng nhiệt quá, nếu ngày nào cũng vậy chắc tôi không còn sức cho ngày hôm sau quá :((.
Tôi vươn vai một cái, nhìn sang bên cạnh thấy giường bên trống không.

Tôi vốn dĩ đã làm quen với việc này, anh là bác sĩ nên luôn phải đi làm sớm về khuya, công việc của anh rất bận.

Tôi không thấy cô đơn, ngược lại, tôi vô cùng thích cái cảm giác chờ đợi anh về nhà ăn cơm cùng mình.
Đồng hồ trên bàn đã điểm tám giờ sáng, tôi bật dậy như một cái máy, tiến đến bàn trang điểm chải lại tóc.

Hai má tôi bỗng hồng lên khi thấy mấy dấu hôn tím đỏ của anh ở trên cổ mình, không hiểu sao hôm qua anh cuồng nhiệt như vậy nữa.


Chải tóc xong tôi lôi những hộp mỹ phẩm hôm qua anh đưa tôi ra dùng.

Lần đầu dùng mấy loại dưỡng da này nên có hơi vụng về một chút, mà công nhận dùng xong cái da dẻ mịn màng hơn hẳn.

Trước đây tôi có thể xuề xòa nhưng bây giờ làm vợ anh rồi, phải biết cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, bước ra đường với tư cách là vợ anh không thể khiến anh mất mặt được.

Thoa xong kem chống nắng cũng là lúc cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tôi chắc mẩm lại là cái Thu gọi mình rồi đây.
Tôi bước đến cửa mở, cái Thu vừa thấy tôi thì như một cái máy lưu loát nói cho tôi biết lịch trình sinh hoạt ngày hôm nay, tôi làm theo Thu.

Buổi chiều, tôi phụ giúp cái Thu nấu bữa tối, nó cứ một mực nói không muốn tôi làm nhưng tôi mặc kệ, cái gì tôi cũng muốn học hỏi một chút.

Đôi khi cũng phải tự mình vào bếp nấu cơm cho anh ăn nữa chứ nhỉ? Tôi thích như vậy!
Khoảng sáu giờ, tôi nghe thấy tiếng xe oto của anh vang lên, tôi lập tức như tên bắn chạy ra ngoài sân ngó, đúng là anh về rồi kìa.

Tôi háo hức dõi mắt nhìn theo cửa xe bật mở, anh bước ra rồi mỉm cười nhìn tôi.
- Công chúa của anh hôm nay ở nhà vui chứ? Nhớ anh không?
Vừa nói, anh vừa tiến đến vòng tay ra ôm eo tôi, tôi để ý ngày hôm nay anh lại xách một chiếc túi giấy.

Không biết tôi lại có quà gì ngày hôm nay đây nhỉ? Nghĩ đến thôi là thấy tò mò rồi.
- Nhớ anh nhiều chút ạ!
Thấy tôi đáp lời như vậy anh mỉm cười trìu mến rồi đưa tay bẹo má tôi.
- Anh cũng nhớ em, nhưng mà nhớ nhiều hơn nhiều chút.
Anh nói câu này khiến cả hai chúng tôi đều bật cười nhìn nhau.
- Hôm qua anh có nói hôm nay anh có một bản hợp đồng cần ký, anh sẽ dẫn em đi theo.

Em lên nhà tắm rửa rồi mặc bộ quần áo này vào nhé.

Vừa nói, anh vừa đưa túi giấy cho tôi, tôi nhận lấy túi giấy trên tay anh hiếu kỳ đáp lại:
- Anh không ăn cơm nhà ạ?
- Không, chúng ta sẽ ăn cơm cùng bạn anh luôn.
- Vâng, em hiểu rồi.
Tôi gật đầu rồi chạy lên nhà tắm rửa thật sạch sẽ, xong xuôi tôi mặc bộ váy anh đã chuẩn bị vào người.

Đứng trước gương là một cô gái mang vẻ hoạt bát, tự tin.

Đúng là người đẹp vì lụa, chỉ một vài bộ trang phục thôi mà đã thay đổi cả một con người.

Bộ váy này khiến tôi bớt quê mùa hơn hẳn, nếu nói không quá thì nhìn trông rất giống một cô tiểu thư nào đó.

Tôi khẽ cười mỉm.

Cảm thấy tự hào vì người đàn ông của tôi thật sự có con mắt nhìn, đồ anh chọn chưa bao giờ khiến tôi thất vọng.

Lần này, anh mua cho tôi một chiếc váy ren trắng đến đầu gối, không quá kín cũng không quá hở.

Bên trong túi giấy còn có một chiếc son, tôi tô lên môi một chút, thoa một chút son cũng khiến gương mặt sáng bừng cả lên.


Tôi tự tin xoay vài vòng trước gương rồi chạy xuống nhà.

Thấy tôi xuống nhà, anh mỉm cười nói:
- Em thích chứ?
- Dạ thích, anh chọn đồ lúc nào cũng đẹp hết.
- Ừ chính tay anh chọn đấy.
Tôi đỏ mặt nhìn anh, không cần anh nói tôi cũng biết là anh chọn.

Đồ của anh chọn lúc nào cũng có một đặc điểm là kín đáo, lịch sự, trông rất đoan trang.

Nói tới đây anh cúi mặt nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Cũng đến giờ rồi, mình đi thôi.