Bữa Sáng Ngọt Ngào Có Socola

Chương 14: Không Hiểu Nỗi Mình ( H Nhẹ )



Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng lá cây cọ vào nhau. Liên Thành giật mình thức dậy lúc nữa đêm lại vô tình nhìn thấy Lý Hiên vẫn còn ở nhà cậu. Cậu ta vẫn ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học. Liên Thành nhẹ giọng gọi: "Lý Hiên"

Cậu ta nghe thấy liền lại gần Liên Thành: "Cậu tỉnh rồi"

Liên Thành hỏi: "Sao cậu vẫn còn ở đây, không phải đã về rồi à?"

Lý Hiên đi lại vuốt ve cậu trả lời: "Tôi không nở để cậu một mình"

Liên Thành đáp: "Tôi khỏe rồi, cậu không cần phải lo nhiều như thế"

Lý Hiên nhìn cậu không đáp, đôi bàn tay vẫn đang mân mê gương mặt Liên Thành. Họ trao nhau ánh nhìn len lỏi cái cảm xúc nồng cháy như hai trái tim đầy mảnh liệt ở tận sau bên trong. "Lý Hiên" Liên Thành cất lên tiếng nói ấm áp. Lý Hiên nhìn cậu hỏi: "Liên Thành, tôi hôn cậu được không" - Liên Thành không trả lời cũng không né tránh. Lý Hiên tiến lại gần, khi chóp mũi cả hai chỉ còn khoảng cách ngắn là đụng vào nhau thì bờ môi cậu chạm nhẹ vào bờ môi Liên Thành. Bờ môi mềm mại đến căng mọng đã khiến tâm trí lao đao không lối thoát. Chỉ là một cái hôn nhẹ nhưng đủ làm cho Lý Hiên không kiềm chế được bản thân. Hàng lông mi cậu thoáng run lên một chút, cậu nhắm hai mắt lại nhỏ giọng cầu xin: "Liên Thành, giúp tôi giải quyết nhu cậu được không?"

Cậu ta ngập ngừng không rõ trong lòng có tư vị gì. Chưa đầy năm giây, cậu ta đưa bàn tay nắm lấy mặt Lý Hiên nhìn cậu bằng đôi mắt chờ đợi trả lời: "Cậu đừng nói nữa, tôi cũng muốn"

Lời vừa dứt, Lý Hiên nhanh chóng đẩy cậu ngã xuống giường, Liên Thành bị hành động của Lý Hiên thoáng chút giật mình. Đôi môi kề sát nhau rồi hôn một cách mãnh liệt. Đôi môi đỏ hồng căng mọng như quả đào giờ đây đang bị Lý Hiên liên tục cắn xe như đang gặm nhấm con mồi. Tiếng thở gấp quẩn quanh, bà tay hư của ai đó đang chầm chậm đưa vào bên trong mân mê hai hạt nhủ đang nhô cao và có chút xưng của Liên Thành. Chiếc áo ngủ bị cậu ta lột ra lúc nào không hay. Lý Hiên nhìn một cách say sưa và đột nhiên cuối người xuống ngầm đầu ti của Liên Thành, kiến cậu bật ra những âm thanh rên rỉ khó kiềm nén. Động tác của Lý Hiên không vì điều đó mà dừng, ngược lại càng làm Lý Hiên thích thú, cắn và liếm mạnh hơn. Đầu ti hai bên của Liên Thành có dấu hiệu ửng đỏ và trở nên căng cứng hơn rất kích thích đối phương. Liên Thành thở hổn hển một chập nhưng cũng không nằm yên, cậu nhổm người dậy đưa tay giật áo Lý Hiên ra, cơ thể Lý Hiên phải nói không có điểm vào diễn ta hết được. Cơ ngực nở nang, da thịt căng mịn còn có bụng nhìn vào rất săn chắc và không kém phần quyết rũ. Trái tim Liên Thành đập không ngừng nghỉ, cùng với nó là sự thích thú ngày càng tăng. Liên Thành vuốt ve cơ ngực rồi lại cắn xé đôi môi Lý Hiên. Tuy cơ thể Liên Thành không săn chắc nhưng cũng không thể ngăn cản được cơn dục vọng bên trong Lý Hiên. Nhả đôi môi ra kéo theo một sợ chỉ bạc từ môi Liên Thành, cậu ta từng chút duy chuyển xuống dưới, hai bên cổ của Liên Thành bị cậu ta mút đến ửng đỏ. Chưa dừng lại ở đó cậu ta còn luồng tay xuống bên dưới bóp chặt "Á. Đâu" Liên Thành hét lên một tiếng, ngồi bật người dậy. Cơ thể đầm đìa mồ hôi bên dưới thì đang chào cờ. Mặt cậu ửng đỏ hơi thở gấp gáp: "Mình vừa mơ cái gì vậy??" sự hoang mang trong cậu dâng lên tim đập nhanh, những hình ảnh làm tình với Lý Hiên vẫn còn rõ mồn một. Cậu nhìn thằng nhỏ của mình rồi cắn răng thang thở: "Đừng chào cờ nữa, mày biết tao không phải là người như vậy mà" cậu ta nói tiếp: "Sao tao có thể có ý đồ đó với Lý Hiên chứ? Sau này làm sao tao dám nhìn mặt cậu ấy đây"

Vừa dứt câu, Lý Hiên từ bên ngoài bước vào: "Cậu có ý đồ gì với tôi à?"

Nghe thấy giọng cậu ta, Liên Thành lại nhớ đến giấc mơ mình vừa mơ thấy, ngại ngùng chui lại vào chăn không dám nhìn mặt Lý Hiên. Nói vọng ra:

"Hôm nay tôi vẫn chưa khỏe hẳn, nên không đi học, cậu đi một mình đi"

Lý Hiên đi lại mở chăn ra nhưng bị Liên Thành níu lại, Lý Hiên cố kéo ra một tí đưa tay lên tráng sờ: "Hình như đâu còn sốt?"

Bàn tay ấm áp của Lý Hiên khiến cậu gợi nhớ những hình ảnh vừa nảy liền nhanh chóng chui mình vào chăn. Trái tim cậu đang đập nhanh, trong lòng cậu vẫn là một mớ hỗn độn những hình ảnh khi làm tình với Lý Hiên liên tục chạy trong đầu. Cậu không biết nên làm gì vào lúc này, mặt mày nhăn nhó ru rú ở trong chăn không dám thì mặt ra bên ngoài. Cậu không biết làm thế nào để giải quyết trường hợp khó đỡ này. Lý Hiên nhìn cậu với ánh mắt đầy âu lo nói: "Được rồi nếu cậu thấy không khỏe thì nghỉ ngơi đi, tôi đi học. Chìu về sẽ mang bài tập và bản ghi âm bài giảng về"

Lý Hiên đi từ lâu cậu mới dám chui mình ra khỏi chăn, thằng nhỏ không còn chào cờ nữa, tâm cậu cũng bớt đi phần nào sự lo lắng. Cậu không muốn nhớ lại những gì đã sảy ra trong mơ, nhưng làm gì có chuyện dễ như thế, cái gì không muốn nhớ lại càng nhớ lâu. Cậu liên tục vò đầu bứt tai rồi lại cuộn mình trong chăn than vãn.



Đến chìu tối người không muốn gặp lại xuất hiện ở nhà cậu, cậu cắn răng chịu đựng đi ra lấy bài tập và bản ghi âm Lý Hiên đưa, nhưng lại không dám nhìn vào mắt cậu ta. Thấy lạ Lý Hiên hỏi:

"Sao vậy? Sao lại tránh né tôi"

Liên Thành ngập ngừng trả lời: "Đâu có đâu"

Lý Hiên nhíu mày nói: "Vậy sao không dám nhìn tôi?" Cậu nói tiếp: "Cậu làm gì có lỗi với tôi à"

Liên Thành lúng túng đáp: "Làm gì có lỗi chứ, không có"

Lý Hiên nghiêm túc nói: "Vậy nhìn vào mắt tôi đi"

Liên Thành do dự. Lý Hiên hối thúc: "Nhanh"

Liên Thành liếc nhìn cậu ta một cái rồi tránh đi nói: "Rồi đó"

Lý Hiên bực bội nắm lấy vai Liên Thành nói: "Nhìn thẳng vào mắt tôi này, cậu sợ gì mà không dám nhìn. Cậu làm gì có lỗi với tôi mà phải sợ như thế." Liên Thành cố giắng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lý Hiên, trái tim cậu nôn nao và loạn nhịp trong đầu câu hình ảnh đó lại hiện lên, cậu cố giắng che đi cảm xúc: *Tôi đã làm ta một chuyện rất xấu hổ với cậu, làm sao tôi có thể nói ta được chứ* - Liên Thành đáp: "Tôi không sợ, chỉ là thấy bản thân làm phiền cậu hơi nhiều, nên thấy có chút bận lòng thôi. Cậu giúp đở tôi nhiều như vậy mà tôi vẫn chưa làm gì được cho cậu"

Lý Hiên ngơ ngác hỏi: "Chỉ thế thôi á?" cậu nói tiếp: "Cậu tránh tôi chỉ vì vậy thôi"

Liên Thành giật đầu. Lý Hiên phì cười xoa đầu Liên Thành nói: "Cậu ngốc à, tôi giúp cậu đâu cần cậu phải trả ơn, không phải cậu từng nói bạn bè phải giúp đở nhau trong lúc khó khăn à" Lý Hiên nhìn Liên Thành bằng ánh mắt cưng chìu: "Những lúc cậu thế này đáng yêu thật"

Liên Thành giật mình nhìn Lý Hiên: "Hả"

Lý Hiên xoa đầu cậu nói tiếp: "Muộn rồi cậu vào nghỉ ngơi đi, tôi phải về rồi, mai gặp lại. Tạm biệt"

Nhìn bóng lưng Lý Hiên rời đi Liên Thành nhìn theo có chút trách móc: "Sao lại khen mình đáng yêu, sao lại nói như thế" - tự trách "Làm mình lại liên tưởng đến gì đâu nữa rồi"