Sau khi cải nhau với Lý Hiên, Liên Thành về nhà với tâm trạng chán nản, những lời nói của Lý Hiên vẫn còn đọng lại trong đầu cậu, như một trận mưa nhẹ làm ướt tâm hồn. Lý Hiên nói đúng, là do cậu chưa đủ tốt chưa đủ khả năng để ngồi vào vị trí số một. Tất cả là do đã cậu quá chủ quan quá tự tin vào bản thân mà ra.
Liên Thành, với tâm trạng chán nản, bước vào nhà và thấy mẹ đang chuẩn bị thức ăn cho mình. Trong lòng cậu cảm giác tội lỗi nhẹ nhàng trỗi dậy. Liên Thành nhìn thấy mẹ, người đã luôn ủng hộ và tin tưởng mình, và cảm thấy như mình đã làm mẹ thất vọng. Liên Thành bước tới gần mẹ và ôm lấy bà, giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã làm mẹ thất vọng. Con đã hứa sẽ cố gắng học thật giỏi vậy mà có mỗi việc học con làm cũng không xong. Lần thi tới con sẽ làm bài tốt hơn không làm mẹ phải thất vọng và phiền lòng vì con nữa."
Mẹ của Liên Thành ôm chặt con trai và nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu. "Không sao, con đã làm hết sức mình rồi. Con không cần phải hoàn hảo, con chỉ cần là chính mình và cố gắng hết sức. Mẹ luôn tin tưởng con và sẽ luôn ở bên con ủng hộ con" Liên Thành ôm chặt láy mẹ nước mắt không ngừng rơi.
Liên Thành thiếu vắng tình yêu của bố từ lúc chào đời, nhưng lại có được tình yêu vô bờ bến của mẹ, mẹ là niềm tin, là động lực để cậu cố giắng học tập, cậu luôn tin chỉ cần bản thân cố gắng học thật tốt thì sau mới có thể cho mẹ cuộc sống an nhàn được.
Kỳ thi hằng tháng ở trường đã kết thúc từ tuần trước, kết quả cũng có ai đứng ở vị trí nào giờ không còn quan trọng nữa, điều mà các học sinh quan tâm lúc này là phải học thật tốt chuẩn bị cho kỳ thi sau. Từ lúc Lý Hiên giành được vị trí số một từ tay Liên Thành cậu đã có thêm rất nhiều người bạn, họ thường xuyên tìm đến cậu, tiếp cận cậu chỉ mong được thêm nhiều kiến thức và thi đạt điểm cao như cậu. Người trước đây từng kiếm chuyện với Lý Hiên cũng tìm đến để xin lỗi và muốn kết bạn. Nhưng với Lý Hiên, từ nhỏ đã bị bạn bè lợi dụng nên cậu chưa một lần thật sự tin tưởng ai. Lý Hiên thừa biết những người đang tạo mối quan hệ với cậu chỉ vì điểm số của cậu cao chứ không phải vì thật sự muốn kết bạn.
Lý Hiên đang ngồi trong lớp, vô tình chạm phải ánh mắt của một người bạn đang đứng ở phía xa quan sát mình. Nhưng không lâu sau đó, cậu nhận ra người này hình như trước đó đã từng đến lớp gay chuyện với cậu. Cậu ta từng đứng vị trí số hai, luôn cố giắng để tranh vì trí số một với Liên Thành. Nhưng chưa lần nào vượt lên được. Lần này vì sự xuất hiện của Lý Hiên, mà cậu ta đã đánh mất vị trí số hai vốn dĩ là của mình vào tay người khác. Cậu ta đã cố gắng rất nhiều để có thể leo lên vị trí số hai, vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của Lý Hiên cậu đã mất đi một cách dễ dàng. Cậu ta biết rằng việc mất đi vị trí số hai chắc chắn sẽ khiến mẹ cậu tức giận và trừng phạt cậu. Trong đêm tối u ám này, cậu ta đổ hết tất cả sự oan trái và sự thất bại này cho Lý Hiên. Sự việc này đã tạo ra một kẻ thù mới cho Lý Hiên, một kẻ thù mà Lý Hiên không ngờ tới.
Tiếc học hôm nay kết thúc sớm, Lý Hiên về nhà như mọi khi. Nhưng lần này cậu không đi trên con đường hay đi nữa, mà lại đi vào một con hẻm nhỏ gần trường. Con hẻm rất vắng người, trời còn chưa sập tối mà chẳng thấy mỗi một bóng người qua lại. Đi hết con hẻm này, cậu lại đi tiếp qua một con hẻm khác nhỏ hơn con hẻm lúc nảy. Ở cuối con hẻm có một hàng rào đầy cây cỏ, cậu chui mình qua hàng rào, phía bên kia hàng rào có một ngôi nhà nhỏ, đã bị bụi bao phủ trông rất cũ kỹ như không có người ở. Vậy mà khi bước vào trong lại khác hoàn toàn so với bên ngoài. Nếu ngoài kia nhìn vào, thì đây chỉ là một căn nhà cũ kỹ sập xệ không có sự sống, thì bên trong lại chứa đựng một không gian vô cùng yên tĩnh mới mẽ và thoáng mát. Tất cả đồ dùng dành cho một người sống đều có đủ. Đây có lẽ là nơi rú ẩn của Lý Hiên mỗi khi không thích về nhà, đang loay hoay dọn lại bàn học thì cậu phát hiện ta bên ngoài hình như có người. Tiếng bước chân đang đi lại phía nhà cậu, Lý Hiên im lặng không dám phát ta tiếng động đứng im chú ý quan sát.
"Happy em đâu rồi, em có ở trong đó không?" là giọng nói của Liên Thành, hình như con mèo của cậu ta đang đi lạc. Cậu ta đang thập thò tìm kiếm miệng liên tục gọi nhưng không nhận được hồi đáp đành quay lưng đi. Đi chưa được bao lâu thì cậu nghe thấy tiếng mèo phát ra từ bên trong: "Meooooo" cậu liền dừng chân lại quan sát, còn Lý Hiên trong này giật mình quay lại thấy con mèo đang nằm ở dưới góc bàn. Cậu không biết con mèo đã vào đây từ lúc nào, sợ Liên Thành phát hiện cậu liền ôm con mèo đi ra từ cửa sau. Liên Thành thì vẫn trong trông ngóng Happy của mình. Nhưng lại một lần nữa cậu không nhận được sự hồi đáp nào đành đi về.
Vừa ra khỏi khu nhà nhỏ, cậu phát hiện ra Lý Hiên cũng đang ở đây, tuy không biết Lý Hiên ở đây làm gì nhưng cậu vẫn vui vẻ lên chào hỏi
"Lý Hiên, buổi học đã kết thúc từ sớm, sao giờ này cậu vẫn còn ở đây?"
Vẫn câu trả lời cũ, Lý Hiên đáp: "Liên quan gì đến cậu"
Liên Thành cũng không quá bất ngờ khi câu trả lời cậu nhận được lại là câu nói cũ, Liên Thành vui vẻ trả lời: "Cứ phải liên quan thì mới được hỏi à? chúng ta là bạn, mà đã là bạn thì nên chia sẽ với nhau chuyện vui buồn trong cuộc sống"
Lý Hiên vẻ mặt chán nản chả thèm nói, thở một hơi dài rồi bỏ đi, nhưng bị Liên Thành kéo lại
"Đợi đã, cho tôi hỏi thăm một chút, nảy giờ cậu đi đường này, cậu có thấy một con mèo xám tro nào chạy qua đây không?"
"Không" Lý Hiên lạnh lùng đáp
"Kỳ lạ thật ở đây chỉ có một con hẻm này thôi, ở kia là cuối đường rõ ràng mình thấy Happy chạy vào đây sao giờ lại không thấy nữa nhỉ" Liên Thành lẩm bẩm
"Không còn chuyện gì nữa thì tránh ra cho tôi đi" Lý Hiên tiếng lên phía trước đẩy Liên Thành sang một bên, rồi cất bước đi nhưng một lần nữa bị Liên Thành kéo lại: "Đợi đã"
"Còn chuyện gì nữa?" Lý Hiên bực bội hỏi
"Trước đây cậu từng nói, cậu bị dị ứng với lông mèo, đúng không? Vậy tại sao trên áo cậu lại có lông mèo đã thế còn là màu xám tro? Không lẽ.......... Cậu cậu cậu làm gì với Happy của tôi rồi đúng không?" trước đó là giọng nguy ngờ lúc sau lại cho rằng Lý Hiên đã làm gì con mèo của mình.
Nghe Liên Thành hỏi Lý Hiên có chút chột dạ, chưa kịp đáp, phía sau hai người đã có tiếng mèo kêu "Meooooo" Liên Thành quay đầu nhìn đã thấy Happy ở đó liền chạy vội lại, ôm Happy vào lòng vút ve đi lại phía Lý Hiên ánh mắt dò hỏi.
"Không phải tìm được mèo của cậu rồi à, tránh ra tôi đi được chưa" Lý Hiên lên tiếng
Liên Thành giật giật đầu không đáp trả.
Bóng dáng Lý Hiên đã đi xa,nhưng Liên Thành vẫn còn đứng ở chỗ cũ. Cậu đang ghi ngờ Lý Hiên che dấu điều gì ở đây. Rõ ràng đây là một con hẻm nhỏ ở cuối hẻm chỉ có một ngôi nhà cũ kỹ, Happy vừa chạy vào trong thì đột nhiên biến mất, vừa hay trên người Lý Hiên lại có lông mèo, rồi Happy lại bất ngờ xuất hiện. Những điều này nếu nói không liên quan đến nhau thì khó mà tin được.