Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 18



- Ê ê, Trung Thu này lớp mình có tổ chức gì ko? -con Hải đứng trên bục giảng nói.

- Có đấy, làm gì đi.

Cả bọn ở dưới gật đầu đồng tình.

- Vậy thì trích tiền quỹ lớp ra mua bánh kẹo rồi cả lớp cùng liên hoan nhé.

- Ok.

Ngày mai là Trung Thu rồi, mẹ tôi hôm nay ra chợ mua bánh kẹo về để tối mai bày mâm trông trăng, bọn thằng Nghĩa tối mai cũng xuống nữa.

Tôi vừa bước vào cổng trường đã thấy con Hà với mấy đứa nữa xách bao nhiêu bánh kẹo vào lớp rồi, lớp nào lớp nấy cũng mấy túi bánh kẹo to đùng.

- Để tôi xách cho. -Phong nói với Phương Mai.

Mấy thằng khác cũng nhanh nhẹn xách cho bọn con gái.

- Cuối giờ cả lớp ở lại liên hoan nghe.

- Tất nhiên phải ở lại rồi, bà nói thừa quá.

*****

- Lớp hôm nay Trung Thu sớm à?- thầy Cường vừa giở sách vừa hỏi.

- Vâng ạ, cuối giờ thầy ở lại liên hoan cùng chúng em cho vui.

- Cảm ơn các em, lớp thầy cũng liên hoan mà, để dịp khác nghe.

- Vâng ạ.

- Bây giờ thì giở sách ra học thôi nào, mở trang 68 ra.

Tôi đang cắm cúi chép bài thì Phong ở bên cạnh hí hoáy ghi vớ ghi vẩn cái gì ra sách rồi quay ra gõ ngay cái bút vào đầu tôi:

- Á, làm cái gì đấy?- tôi quắc mắt qua nhìn.

- Tại tớ thấy cậu cứ chăm chú chép bài, chẳng chịu để ý gì đến tớ hết.

- Thế tớ cứ phải để ý cậu à?

- Ừ, thấy hôm nay tớ có gì khác ko?-Phong giơ tay vuốt tóc, chớp chớp mắt nhìn tôi. 

- Chẳng thấy cái gì.

- Sao lại ko thấy?!? Tớ mới nhuộm tóc lại mà.

- Chàng nhuộm tóc đón Trung Thu hả chàng? -tôi cười cười.

- Cũng có thể coi là như thế. À... -Phong vui vẻ hẳn lên.

- À gì?

- Cậu còn nhớ năm lớp 10 chúng mình gặp nhau ko?

Cậu ấy nhắc lại, ánh mắt chăm chú nhìn tôi như đợi câu trả lời, tôi suy nghĩ một lát, sau đấy cười trả lời:

- Nhớ chứ sao ko nhớ, cái lần đó trong mắt tớ cậu là cái thằng vô duyên nhất trên đời, tự nhiên tớ đang đứng thì bị cậu va vào người suýt thì ngã.

- Đâu có, thằng Vương nó đẩy tớ vào người cậu đấy. Haha. Tớ nhớ mãi cái mặt cậu lúc đó, như thế này này, quay ra lườm tớ rồi còn quát tớ ko nể nang gì:

- Giời ơi, bị điên à?

Xong cứ thấy tớ ở đâu cậu lại đi chỗ khác, trong khi tớ lại rất thích đứng cạnh cậu, chẳng biết tại sao. Phong vừa nói vừa bắt chước dáng vẻ tôi khi đó khiến tôi ôm bụng cười lăn cười lóc.

- Cậu chỉ ấn tượng thế thôi à?

- Đâu có đâu, sau đấy tớ cứ tìm cách nói chuyện với cậu đấy.

- Bao giờ nhỉ?

- Có nhớ cái lúc chúng mình đứng ở cửa lớp 10A2 ko? Tớ cứ đứng nhìn cậu xong cậu cũng nhìn tớ, kiểu khó chịu, ko ưa tớ ý.

- Haha. Tớ tưởng cậu có ý đồ xấu gì nên tớ mấy lườm cậu đấy.

- Xong khi đó tớ cứ đứng gần chỗ cậu để có dịp nói chuyện với cậu đấy. Lúc đấy Phương Mai đứng gần cậu, tớ đành nhờ bạn ấy đổi chỗ cho tớ được đứng gần cậu hơn.

- Á à, bảo sao tớ đứng đâu cũng thấy cậu đang đứng cạnh tớ. Xong rồi cậu chả cười nhăn nhở bảo là "Ôi, cậu cũng học ở lớp này à, chúng mình có duyên ghê." Đúng là lừa đảo mà.

- Hì hì. Cả cái lúc cô giáo xếp chỗ nữa.-Phong vừa nói tới đấy, tôi nhớ lại khoảng thời gian đó.

2 năm về trước....

- Các em trật tự cô xếp chỗ ngồi cho các em nhé.

- Vâng thưa cô.

Cô bắt đầu xếp chỗ cho từng người, còn mỗi tôi là vẫn đứng đực mặt ra đấy chờ đợi.

- Em ngồi xuống bàn cuối dãy trong cạnh cửa sổ nhé. -cô chủ nhiệm nói với tôi.

- Vâng. -tôi nhanh nhẹn đi xuống cuối lớp, cười 1 cái hết sức thân thiện với cô bạn bàn trên.

- Ơ, thiếu 1 bạn nữa à? -cô hỏi.

- Thưa cô cho em vào lớp.

Một cậu bạn với 2 lúm đồng tiền đang dựa người vào cửa lớp, mắt ko nhìn cô giáo mà đảo 1 lượt xuống cuối lớp, thấy tôi thì cười tít mắt, giơ tay ra hiệu chào, thì ra là cái tên con trai vô duyên sáng nay va vào người tôi.

- Em vào đi, mà em tên là gì nhỉ?

- Hoàng Vũ Phong ạ.

- Vậy Phong ngồi ở bàn thứ 3 cho cô nhé.

- Thưa cô. -cậu ta đột nhiên gọi.

- Sao em?

- Em ngồi cùng bàn với bạn nữ ở cuối lớp kia được ko cô?

Chưa để cô giáo đồng ý, cậu ta đã chạy xuống bàn cuối ngồi cạnh tôi trước con mắt ngạc nhiên của các bạn trong lớp. Cậu ta nhạn nhẹn nhét cặp sách vào ngăm bàn, sau đấy đôi mắt to quay sang nhìn tôi.

- Chào cậu, tớ là Vũ Phong. -cậu ta cười tươi để lộ 2 lúm đồng tiền sâu hoắm.

- Chào cậu, tớ là Phương Giao.

Tôi quay lại nhìn, sau đó thì cúi xuống lôi vở từ trong ngăn bàn ra, tự dưng thấy ngại ngại, má nóng bừng lên.

- Ngồi cùng tớ đến khi không được học cùng nhau nữa nhé.

Tôi ngẩng mặt lên, ngây người trước câu nói của cậu ấy, sau đó thì gật đầu cười. Chúng tôi nói chuyện mãi, nói linh tinh rồi cười suốt mà chẳng để ý hết giờ từ khi nào. Cậu bạn cùng bàn đáng ghét, suốt ngày lấy bút gõ vào đầu tôi.

- Nào, anh em giơ cao lon nước ngọt lên nào. -thằng Tuân hô to.

- 123 yô. 123 uống.

- Trung Thu vui vẻ.

- Trung Thu vui vẻ.

*****

Đêm Trung Thu.

Tùng Tùng Tùng. Tiếng trống đồng của đoàn rước đèn trong xóm vọng lại, bọn trẻ con nháo nhào chạy từ trong nhà ra ngõ để hoà vào đoàn người. Năm nào cũng vậy, cứ vào đêm Trung Thu là xóm tôi đều góp bánh kẹo và đi rước đèn từ đầu làng đến cuối làng, sau đó thì về nhà đợi trăng lên đến đỉnh đầu mấy phá cỗ. Tiếng cười nói rôm rả cùng những chiếc đèn ông sao lấp lánh càng ngày càng đến gần nhà tôi.

- Giao ơi, ra xem rước đèn này!-mẹ tôi ngoài phòng khách gọi to.

- Con rửa bát đã.

- Chị Giao ơi, ko đi rước đèn à? -giọng thằng Nghĩa ý ới ở bờ rào.

- Chị rửa nốt mấy cái bát đã, đợi.

- Giao ơi. Hú hú. -tiếng bọn bạn cấp 2 của tôi, chắc chúng nó cũng đợi tôi ra rồi cùng đi cho vui đây mà. 

- Các cháu vào đây ngồi đợi nó 1 lát, nó đang rửa bát.

- Vâng. -1 lũ kéo vào nhà tôi ngồi kín cả phòng khách.

- Cô chú đi rước đèn cùng bọn cháu cho vui. -con Mận bô bô.

- Trung Thu của bọn trẻ con chứ cô chú già rồi.

- Chẳng sao đâu chú, ngoài kia cũng đầy ông bà già đấy chứ. -1 thằng khác.

- Đi thôi. -tôi đi ra, tới gần cửa sổ nói vọng ra. -Nghĩa đâu rồi, mày có đi ko?

- Em đứng ngoài cổng rồi, ra đi.

- Dạo này ko gặp, béo lên à mày? -thằng Trọng quay ra hỏi.

- Mày điên à, tao thế này mà kêu béo.- tôi trả lời.

- Thì chẳng béo, má mày trông phính ra đây này.- con Hoà huých 1 cái vào vai tôi, rồi còn đưa tay lên véo má tôi nữa.

Chúng tôi hoà vào đám trẻ con trong xóm, đứa nào đứa nấy mặt hớn hở, thằng Sơn chạy lên ôm trống đánh, thằng Hậu với thằng Kiên chạy lên khiêng ảnh Bác Hồ cùng với bác Thành. Một thằng trẻ con tầm 5,6 tuổi gì đấy kéo kéo vạt áo tôi, tôi quay lại nhìn, nó cười toe toét, cố tình hét to để át tiếng trống cùng tiếng người cười nói xung quanh:

- Chị lớn thế này rồi mà cũng đi rước đèn ạ?

- Này nhóc, hỏi gì mà kì thế hả, thế cứ lớn thì ko được đi rước đèn à? -con Ly đi bên cạnh tôi chống nạnh hỏi nó.

- Với chúng mày thì chị người lớn, còn với bố mẹ chị thì chị vẫn còn là trẻ con. -tôi trả lời, xoa đầu nó.

- Nào, mọi người cười lên làm tấm ảnh kỉ niệm nào. 123 kimchi.

*****

Cứ rước thế từ đầu làng đến cuối làng, ai cũng mỏi rã rời chân tay, về tới nơi, mọi người tập chung tại nhà bác Hợi- bố thằng Hậu ăn bánh kẹo. Xong xuôi, ai về nhà nấy, tôi cũng chào tạm biệt những đứa bạn cùng mình trải qua những năm tháng cấp 2. Thằng Nghĩa cùng bọn cái Hân, cái Huyền đều ở nhà tôi, chị em chúng tôi ngồi nói rất nhiều chuyện, nói về những chuyện từ ngày xưa, những ngày xa lắc xa lơ rồi. Thế cũng vui, được ôn lại kỉ niệm những năm tháng tuổi thơ dữ dội.

- Còn nửa tiếng nữa là trăng lên tới đỉnh đầu rồi.- thằng Nghĩa ngước mắt lên nhìn vầng trăng sáng vằng vặc.

- Sắp được phá cỗ rồi. -tôi bồi thêm.

Đúng vào khoảnh khắc tròn 12 giờ, tôi nhận được cuộc gọi của Phong.

- Trung thu vui vẻ. -Phong nói ở đầu dây bên kia.

- Cảm ơn cậu.

- Trăng hôm nay đẹp quá.

Tôi ngước mặt lên nhìn, mỉm cười. Chắc hẳn người ở đầu dây bên kia cũng giống tôi, cũng ngước mắt nhìn vầng trăng sáng và mỉm cười.

Thời gian tươi đẹp nhất mà chúng tôi cùng ở bên nhau sắp kết thúc. Tôi, cậu ấy và cả những người bạn của tôi nữa, chúng tôi đã sẵn sàng đón nhận những điều khốc liệt nhất khi trưởng thành. Không còn nhiều thời gian ở bên nhau nữa, ai cũng hiểu mà cố gắng dành thật nhiều thời gian cho nhau, những người bạn từng sát vai cùng nhau bước qua khoảng thời gian đẹp nhất của đời người.