Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 34



Trời đất dạo này rất lạnh, sáng sớm ngủ dậy thật sự ko muốn chui ra khỏi chăn.

- Giao, mày ko đi học à?

- Con có.

- Thế mày ko dậy đi, gần 6 rưỡi rồi đấy.

Nghe mẹ tôi nói thế mới hốt hoảng tìm điện thoại, mới hơn 6 giờ thôi, biết ngay mẹ tôi kiểu gì cũng dùng biện pháp nói quá cơ mà.

Dắt xe ra ngoài cổng, vài đứa học sinh trường khác đi qua nhà tôi, chúng nó mặc kín từ đầu đến chân, tôi mấy lẩm bẩm:

- Thế này thì chỗ nào cho gió lùa vào.

Tôi đi găng tay, quàng lại cái khăn cho thật kín rồi đạp xe đến trường, đang đi thì bị con Linh vỗ bốp vào vai sợ khiếp vía.

- Mẹ, mày làm tao tưởng biến thái.

- Haha. Ban ngày biến thái ở đâu.

Ra đến lán xe vừa hay thấy Phong ở cổng trường, cậu ta hình như được mẹ đưa đi học, thích ghê, vừa thấy tôi cậu ta vẫy tay lia lịa.

- Mẹ đưa đi học à?

- Ừ, xe tớ hết điện quên ko sạc, hôm nay lạnh thật đấy.

Tôi hưởng ứng, cười toe toét:

- Tớ đeo găng tay mà tay vẫn lạnh buốt luôn này.

- Tay tớ ấm lắm.

Vũ Phong bỏ tay ra khỏi túi áo, áp bàn tay đấy vào mặt tôi, hơi ấm từ bàn tay cậu ấy truyền qua da mặt tôi, ấm áp vô cùng, tôi thích thú cười khanh khách, cậu ấy còn bảo tôi cho tay vào túi áo cậu ấy cho ấm.

Trong giờ học, 3 đứa nào cùng bàn kiểu gì cũng ngồi dính vào nhau, bàn tôi có 2 đứa lạnh lẽo vô cùng. Lớp đang yên ắng, tự dưng nghe thấy con Thanh dãy bên nói chuyện với con Dung cùng bàn:

- Hôm qua tao mới tắm mày ạ.

- Điên à, có tắm cũng khoe.-con Dung cười sặc sụa, bọn lớp tôi thấy thế cũng cười ko khép được miệng.

- Tắm nhiều làm gì cho nhạt màu thịt, Thanh nhề, haha.

Thằng Phan lên tiếng, con Thanh ngại đỏ hết cả mặt chỉ gật gật đầu, chắc nó hối hận lắm vì nói ra câu đó. Ừ thì cũng công nhận là lạnh thì ít tắm hơn mùa hè, cách 1 hôm tắm 1 hôm.

- Mày chưa xem video vợ 1 năm mới tắm 1 lần nên bị chồng bỏ à? - 1 đứa khác.

- Tắm vừa thôi ko nhão thịt ra đấy.- Phong trêu.

- Haha.

Cô Ngân thấy chúng tôi nói thế chỉ tủm tỉm cười, hôm nay học bài Al và hợp chất quan trọng của Al trong đó có phèn chua, cô giáo mấy hỏi lớp tôi là:

- Có dùng phèn chua bao giờ chưa?

Cả lớp đồng thanh:

- Chưa ạ.

- Chưa thật á?

- Vâng ạ.

Cô giáo bắt đầu nói về công dụng của phèn chua, tôi rất thích những giờ cô nói mở rộng ra như thế này, đơn giản vì tôi rất dốt hóa, mà lúc nào làm bài tập cô cũng nhằm vào tôi gọi lên bảng.

Mỗi lần đấy tôi đều cầu trời khấn phật cho nhanh chóng ra chơi, xóa bảng thật là lâu, mà mỗi lần tôi xóa bảng lâu như thế kiểu gì bọn ở dưới cũng thách tôi thế này:

- Đố mày xóa bảng hết 20 phút đấy. 😂😂😂

- Thôi, trật tự đi, nghe cô bảo này, phèn chua dùng để tẩy nước, như những người ở miền trung đến mùa lũ nước rất bẩn, nước sinh hoạt hàng ngày của họ giống như nước cống của mình vậy đấy, nên họ phải dùng phèn chua để lắng xuống dùng.

- Người miền Trung khổ thật đấy, năm nào cũng bão lũ.- bọn ở dưới nhao nhao.

Cô Ngân cười, đi xuống dưới lớp nói tiếp:

- Cô là người miền Trung nên cô biết khổ lắm chứ có sướng như các em đâu.

- Cô ở đâu hả cô?

- Cô ở Thanh Hóa.

- Ồ, bây giờ em mấy biết, chắc cô được ăn rau má suốt à cô?

- Haha. Rau má đâu ra mà suốt, nhưng uống nước rau má rất tốt cho sức khỏe đấy.

- Ầy, nem chua Thanh Hóa nổi tiếng thế, chắc cô cũng biết làm chứ cô?

- Ừ, cô biết làm, tết này cả lớp qua nhà cô chơi cô cho ăn thoải mái.

- Cô hứa đấy nhé.

- Cô đã thất hứa bao giờ đâu.

Sau đó cô nói tiếp:

- Các em ở đây là may mắn đấy, nếu bão về chỉ bị ảnh hưởng thôi.

Nói dông nói dài thế nào, cô lại kể về miền núi mà cô đi thăm:

- Em cũng biết trên núi nhà người ta cách nhau có khi cả 1 quả đồi, có người nhảy xuống tắm thì người ở cuối dòng lấy nước đấy giặt quần áo là chuyện bình thường.

- Eo ơi.

- Eo gì, cô nói thật đấy.

- Thế ví dụ có thằng nào đái ở đấy người ta ko biết cũng múc lên tắm à cô?

- Tất nhiên rồi, nhưng nước suối của người ta trong vắt chứ có như nước ở sông nhà mình đâu, suối của họ có đá cuội lọc nước rất tốt.

- Ồ, bây giờ bọn em mấy biết.

Cả lớp tôi cứ im lặng như thế nghe cô Ngân kể chuyện, cô kể nhiều lắm, nghe thích ơi là thích. Đến tiết Toán bỗng dưng đang học thì mất điện.

- Ồ......

Cả trường ồ lên, sau đó tất cả học sinh chúng tôi chạy ào ra sân.

- Kể cả mất điện cũng ko được về đâu, ồ cái gì, vào lớp nhanh.

Cô giáo vội vàng chạy ra gọi vào, hiệu trưởng mà xuống kiểu gì cũng lập biên bản, nhưng may hiệu trưởng trường tôi hôm nay đi họp ở tỉnh hay gì đấy chả rõ, chỉ nhớ thầy Tình ở phòng quản sinh ra bắt tất cả vào lớp ngồi.

Trời hôm đấy âm u rất tối, bảng tối om, tôi chả nhìn thấy chữ gì trên bảng cả, có đứa bảo:

- Thôi cô ơi, để bao giờ có điện rồi học đi cô.

Do ko nhìn thấy chữ trên bảng nên chúng tôi ko phải học nữa, chỉ ngồi im lặng tại chỗ. Thế xong cô nghĩ thế nào lại bảo ko có gì làm nên sẽ kiểm tra bảng nguyên hàm và đạo hàm.

- Học nguyên hàm xong có khi lại éo biết tính đạo hàm ý nhề.

- Ừ, công nhận, nó cứ ngược ngược kiểu éo gì ý.

- --------------------------------------------

Ngồi giặt quần áo ở sân bị muỗi đốt cho cục cả chân, nước xả từ bể ra lạnh buốt, tay tôi cứng đờ cả đi ko cử động nổi nữa. Tự nhiên thấy mùi chả lá lốt thơm phức ở đâu bay đến, chả biết nhà nào rán nữa. Bác hàng xóm dắt cháu đi ở ngõ bên cạnh nhà tôi, đứa bé gọi vọng qua bờ tường:

- Dì Giao cho cháu ăn mấy.

Tôi nghe thấy mấy phì cười:

- Có phải nhà dì đâu, nhà dì ăn lâu rồi có đâu mà cho cháu.

- Eo ơi, thơm thế, bà ơi, thơm quá.

- Rồi, mai bà làm cho mày ăn.

Tôi chạy lên cửa nhà, đứng ở đấy thấy đứa hàng xóm đang đun cơm ở bếp ga, tôi mới gọi vọng sang:

- Lan ơi, mày rán gì mà thơm thế?

Cái Lan hàng xóm cho bếp ga nhỏ lửa lại, chạy ra cửa nhòm nhòm, thấy tôi thì cười toe toét bảo:

- Hả.

- Rán chả lá lốt à mà thơm thế?

- Tao rán chả đỗ.

- Eo ơi thơm thế, mùi chả bay cả sang nhà tao này.

Nó cười xong lại vào rán tiếp chắc sợ ra đây hóng hớt lại cháy khét lèn lẹt. Mẹ tôi hôm nay làm món vịt om sấu, chả hiểu sao tôi chỉ thích ăn thịt vịt thôi chứ thịt gà tôi ko thích, nếu có thịt gà tôi toàn ăn chân gà thôi, còn đâu hầu như chẳng động đến, mẹ tôi mà rán cá thì tôi mấy ăn, còn đâu kho cá thì tôi lại ko thích, những hôm như thế tôi toàn luộc trứng sau đó dằm nhỏ ra rưới tương lên thơm ơi là thơm.

- Hôm nào mẹ với mày đi mua kẹo tết đi.

- Để hôm nào con được nghỉ đã.

- Ừ, ko mua nhanh thì hết kẹo ngon, mà năm nay mày có mua áo khoác thì mẹ cho tiền mua.

- Mua 1 áo phao đi.- tôi đề nghị.

- Phao gì, mặc xù người ra, hôm qua mẹ thấy cái Lan nó mặc áo dạ nhìn đẹp lắm, mày cũng mua 1 cái mà mặc.

- Eo, mặc áo dạ già chết đi được.

- Già gì mà già, mày cũng cao chứ có thấp đâu mà sợ.

- Nó thích mua gì thì nó mua, bắt nó mua cái nó ko thích rồi về nó bỏ có phải phí ko, giống cái áo len năm ngoái mua cho nó đấy có thấy nó mặc đâu. - bố tôi vừa đưa cốc rượu lên uống vừa nói.

- Bố con nói đúng đấy, con ko tin tưởng cái mắt thẩm mĩ của mẹ đâu.

Mẹ tôi nghe tôi nói thế quay ra lườm tôi 1 cái, tôi chỉ cười cười nhún vai.

Rửa bát xong, tôi lên đóng cửa trần lại cho gió ngoài kia đỡ lùa vào phòng. Sau đấy soạn sách bắt đầu làm bài tập. Cứ nói là làm bài tập thôi chứ tôi có làm đâu, ngồi vào bàn là viết linh tinh ra giấy nháp, xong thử xem cái bút nào viết đẹp hơn.

Kiểu gì cũng phải đến 9h mới bắt đầu học, thế xong buồn ngủ quá 10h lại đi ngủ luôn, nhiều hôm rét quá ko muốn ra bàn ngồi tôi nằm luôn ở giường đọc lại lí thuyết cũ, xong được 1 lúc kiểu gì cũng ngủ quên, lúc nào tỉnh dậy phát hiện quên chưa đánh răng lại lồm cồm bò dậy đánh răng rồi lên giường ngủ tiếp. 😂😂😂

- ------------------------

Sáng hôm sau ngủ say quá lúc tỉnh dậy xem đồng hồ mới biết bị muộn học, đằng nào đến trường cổng cũng đóng, kể ra có trèo tường vào được thì cũng không được điểm danh, suy đi tính lại tôi quyết định nghỉ luôn sáng nay rồi ngủ tiếp.

Nhiều lúc nghĩ đời học sinh của mình sao nhàm chán như thế, suốt ngày chỉ có ăn rồi học, đến trường rồi về nhà, làm học sinh ngoan sao mà chán, tôi từng muốn làm học sinh hư 1 lần, trốn học đi chơi, thử vào quán điện tử chơi từ sáng đến chiều tối mới về. Có lẽ những giờ trốn học như vậy mới vui, những con số hay thành tích đến khi ra trường nhớ lại chẳng làm mình mỉm cười được, chỉ có kỉ niệm mới làm được điều đó thôi.

3 năm cấp 3 của tôi nó cứ lặng lẽ trôi qua vô vị như thế, tôi luôn lặng lẽ theo sau mỗi niềm vui của mọi người trong lớp, nhiều khi thấy tủi thân, tỏ ra bình thản thế thôi, chứ thực ra cũng chạnh lòng lắm.

Tôi là dạng người ko có mục tiêu hoài bão, nhìn người ta cắm đầu cắm cổ vào học để thực hiện ước mơ, người ta muốn làm giáo viên, muốn làm bác sĩ, muốn làm công an, thế nên mới ngày đêm cày sách vở. Còn tôi thì chẳng biết mình thích gì, mấy tháng nữa là thi rồi, thế mà tôi còn chẳng biết học xong đi kiến tiền luôn hay thi đại học, mà thi đại học biết có đỗ ko?

Mà thôi, dù thế nào cũng phải cố gắng học hành cho tốt chứ nhỉ, nếu bây giờ ko cố gắng, 10 năm nữa tôi sẽ hối hận thì sao. Nếu bạn ko biết mình thích gì, thì thôi, cứ cố gắng học cho thật tốt, thi vào 1 trường đại học danh tiếng. Bạn sẽ biết mình thích gì ngay, nghề chọn người mà, nếu đã giỏi thật sự, thì lo gì ko sống được, phải ko nào?

Tôi sẽ cố gắng, nếu tôi ko cố gắng tôi sẽ phải hối hận, nhưng tôi ko muốn điều đó, vậy nên tôi sẽ học hành chăm chỉ từ hôm nay, vài tháng nữa là thi rồi, nếu ko học, tôi sợ ko kịp nữa.