Bức Thư Tình Đêm Qua

Chương 14: 14




"Hứa Từ, vì sao anh đáng yêu như vậy, người kia là anh em, anh làm sao không hỏi mà đã giận em rồi?" Tống Lê không nghĩ tới anh có thể ghen như vậy, cười véo gương mặt anh.
Hứa Từ nói: "Anh biết."
Đúng là bởi vì biết cho nên mới sợ anh ta lại đưa cô đến Mát-xcơ-va như chín năm trước.
Trên người còn rất đau, nhưng cô vẫn bò đến nằm trong lồng ngực của anh: "Mà hôm nay em đi ra ngoài là đi bàn công việc, nghỉ ngơi hai ngày thì phải khởi công, cho nên lần sau không thể cắn em ở chỗ rõ ràng như vậy, hậu kỳ không dễ photoshop."
Hứa Từ cúi đầu hôn cô: "Ừm."
"Cười một cái."
Tống Lê cào cào cằm anh, rất ngứa, anh muốn tránh nhưng cô không cho, số lần hầu kết rung động quá nhiều, sau đó liền bắt đầu buộc chặt.
Hứa Từ nắm lấy cánh tay không an phận của cô mà hôn, nhìn thấy bộ nail hôm nay của cô: "Thật xinh đẹp."
"Cao hứng không?" Tống Lê nói: "Mấy ngày nữa em cũng có thể đi ra ngoài kiếm tiền dưỡng gia."
Hứa Từ muốn nói em có thể ở nhà mãi nhưng mà biết cánh cửa này không nhốt được cô: "Muốn làm cái gì?"
"Ừm...! Chưa nghĩ ra, vẫn là chụp tạp chí đi, Tống Y nói trở về tìm trợ lý mới cho em, em chỉ phụ trách xinh đẹp, những việc này em đều không nhọc lòng.

Chắc là chụp mặt bìa cho "Lady", bọn họ hẹn rất nhiều lần."
"Quan hệ của em với anh ta rất tốt?"

"Không tốt, hung dữ muốn chết, anh ấy còn thường xuyên trừ tiền lương của em, cường hào ác bá."
Tống Lê bò dậy ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh hôn: "Hứa Từ của chúng ta tốt nhất, tốt nhất thiên hạ."
Hứa Từ ôm eo nhỏ: "Anh ta là anh em, anh ta phải đối tốt với em nhưng mà anh tốt hơn."
Hứa Từ hôn cô một cái, Tống Lê dần dần bị anh hôn đến kín không kẽ hở, ánh mắt của anh trong khi cô thở dốc tối dần xuống, ánh mắt vô cùng nghiêm túc chấp nhất: "Anh chỉ đối tốt với em."
"Em đây bây giờ muốn ăn tôm hùm đất, anh bê đến đây cho em, muốn đổ thêm nước cay."
"Được."
Trước nửa đêm sau khi Hứa Từ hầu hạ cô ăn xong bữa khuya đã thay đổi khăn trải giường và chăn đệm, sau nửa đêm cô không thoải mái, có chút phát sốt, Hứa Từ lại chăm sóc và cho cô uống thuốc.
Khi mí mắt dính vào nhau thật sự ngủ rất sâu, buổi sáng là bị người đánh thức, anh mở to mắt nhìn thấy ổ chăn cuộn thành một búi to.

Tối hôm qua không kéo rèm cửa, tia nắng ban mai chiếu vào, ánh sáng trong nhà đủ để anh thấy rõ một màn làm huyết mạch người phun trào.
Anh thậm chí có thể tưởng tượng cô ghé vào giữa hai chân anh, cái miệng nhỏ đỏ thắm kia như đang nuốt vào phun ra cự vật của anh.
"Lê Lê..."
Tiếng nói vừa tỉnh ngủ trầm thấp khàn khàn, lúc này mang theo thở dốc lại trầm thêm một độ, thanh tuyến mơ hồ vốn dĩ thanh lãnh lại nghe vô cùng lười biếng gợi cảm.
Thấy anh cuối cùng cũng tỉnh, Tống Lê phun côn thịt ra, phát ra một âm thanh "pặc", cánh môi hồng đến quá mức.
Hứa Từ nhìn thấy chất nhầy dính ra từ quy đầu đến đầy miệng cô, sắc tình lại mê người, dương vật thẳng tắp nháy mắt lại lớn lên vài phần.
"Em đã mút rất lâu nhưng mà nó còn chưa bắn." Tống Lê ghé vào ngực anh, ánh mắt mềm mại tủi thân.
Lòng bàn tay dán trên eo cô rất nóng, còn có chút ướt át, Hứa Từ nhấc hai chân lên, nhấc hông đồng thời đặt tay vào trong quần lót cô, sờ đến nơi đó nước càng nhiều thêm.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng kích thích môi âm hộ, lại chạm vào thịt viên mẫn cảm, cô nhẹ nhàng mà tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ bé yếu ớt.
Hứa Từ chịu đựng xúc động muốn cắn cô: "Còn đau không?"
"Có chút." Tống Lê nhìn đôi mắt anh: "Nhưng mà có thể làm trong chốc lát." Cô nhìn thời gian: "Mười phút, không thể nhiều hơn."
Dương vật của Hứa Từ cắm vào, hai tay anh ấn eo cô ngồi xuống, Tống Lê chỉ có thể theo động tác không ngừng của anh mà bị nâng lên lại rơi xuống.
Hai mảnh môi âm hộ bị căng ra như cánh hoa mê người, phun ra nuốt vào cự vật của anh đồng thời còn sản xuất mật hoa không ngừng cuồn cuộn.
"Ưm a......"
Tóc dài tán ra trên ngực bị đâm đến mức hỗn độn, Hứa Từ vuốt nó đặt ra sau vành tai mới ăn đầu vú của cô, đầu lưỡi đè nặng viên thịt nổi lên liếm láp.
"Hứa Từ..." Tống Lê ôm đầu anh, tất cả hơi thở nóng bỏng của Hứa Từ phun trên nhũ thịt của cô, bộ ngực sữa đẫy đà dường như muốn ép mũi anh sụp xuống.


Tiếng thở dốc của Hứa Từ trở nên dồn dập nhiệt liệt, động tác dưới háng cũng dần dần hung ác.
Mới dịu dàng chưa được vài giây, anh đã không khống chế được nâng hông va chạm, dương vật thô to như vật còn sống, lúc côn thịt đi qua nếp uốn trên đường như đang hút cô đẩy cô, khó phân biệt mà dây dưa cạnh nhau.
Sự thọc vào rút ra với tần suất cao làm cô không đến năm phút đã cao trào, côn thịt kéo ra rất nhiều dâm thủy, Tống Lê dường như bị anh đâm đến trên tủ đầu giường.
Sau đó Hừa Từ đặt cô ở dưới thân, lót gối đầu cho cô nhưng mũi miệng của cô đều vùi trong chăn đệm, hai tay Hứa Từ chống ở hai sườn, thân dưới liên lục cắm lộng rút ra rút vào, chăn đã trượt xuống mặt đất.
Trên giường kịch liệt dường như muốn đâm cô đến hít thở không thông, Hứa Từ kịp thời quay mặt cô ra, nhéo cằm hôn cô.
"Ô...!Quá nhanh..."
Hứa Từ lấy đồng hồ bên gối đầu: "Còn có hai phút."
Tống Lê há miệng thở phì phò, khăn trải giường bị cô nắm chặt đến mức nhăn dúm dó: "Ưm...!Anh nhanh lên...!Bắn nhanh một chút..."
Cô ngoan đến quá mức nhưng không có kiên nhẫn gì, khi Hứa Từ muốn cúi đầu hôn cô nhớ đến cô phải đi chụp tạp chí, lực đạo hôn xuống nhẹ hơn rất nhiều.
"Đặt trang phục rồi sao?" Anh nói sang chuyện khác.
Tống Lê ưm ưm a a mà suy nghĩ, trì độn vài phút mới phục hồi tinh thần trả lời: "Không có, nhưng mà...!A...!Đừng cắm ở đó..."
"Ở đó là chỗ nào?" Anh xoay người, ôm cô chính diện, hầu kết đè ở trên xương quai xanh của cô, quy đầu sờ soạng đâm thọc ở bên trong: "Chỗ này?"
Cô lại tràn ra tiếng ngâm cao mà đồn dập, huyệt thịt cuốn càng chặt hơn vừa rồi, càng vui sướng mà hút lấy anh.
Hứa Từ nói: "Xem ra là chỗ này." Sau đó tiếp tục nghiền thịt mềm chỗ đó cắm cô.
Tống Lê đã sướng đến mức quên nhắc nhở anh bắn nhanh lên, khoái cảm cùng sự đau đớn lưu lại tối qua, bị anh cắm đến lúc cao trào, Tống Lê như đặt mình trong thiên đường trắng xóa, thân thể chậm vài phút còn đang vô ý thức co rút.
Sau đó Hứa Từ ôm cô đi rửa mặt, bóp kem đánh răng còn muốn đích thân đánh răng cho cô: "Em lại lười một chút đi."

Trong miệng Tống Lê còn chứa bọt biển, mồm miệng không rõ mà oán trách anh: "Là ai lại làm một lần..."
"Nhổ ra rồi nói." Hứa Từ nhọc lòng đến mức muốn mạng: "Đợi chút nữa nuốt vào còn phải đưa em đến bệnh viện rửa ruột."
"..."
Mắt Tống Lê trợn trắng không muốn nói chuyện.
Độ chú ý của việc chia di sản của Tống Lập Quốc rất cao, vụ án còn chưa chính thức bắt đầu thẩm tra xử lý cũng đã xông lên hot search.
Dưới danh nghĩa của Tuấn Vỹ có công ty Điện ảnh nhưng Tống Lê không đi mà là ký một phòng làm việc khác.
Thật ra ông chủ sau lưng cũng là Tống Y, trước nửa năm Tống Lê về nước Tống Y vừa mới chuyển cổ phần dưới danh nghĩa của cô.
Cho nên Tống Y cũng là rất chịu phục, người phụ nữ này trời chính là mệnh được hầu hạ, bà chủ cũng cho cô làm, cuối cùng người nhọc lòng cho cô vẫn là chính mình.
Lúc Tống Lê đang make up ở phòng hóa trang nhận được điện thoại của Trương Mặc, thông báo cho cô ba ngày sau mở phiên tòa.

Sau khi cúp điện thoại, trợ lý nói với cô bên ngoài có rất nhiều phóng viên, phỏng chừng là đến moi tin tức từ cô.
Dù sao chuyện này treo ở trên hot search đã một tháng, mọi người đều rất tò mò cuối cùng Tống Lê có thể nhận được bao nhiêu di sản.
Phải biết rằng mười mấy năm trước, suýt chút nữa Lý Ngọc Trinh đã tay không mang cô rời đi.