Bức Thư Tình Một Trăm Nghìn Chữ

Chương 7



7

Trải qua tuần cuối cùng của học kỳ đáng buồn, cũng đã bước sang tháng Bảy.

Ngày về nhà, tôi muốn mang theo một ít đặc sản; những đặc sản này là để biếu họ hàng người thân.

Đúng rồi.

Quay về cùng Trần Thiệu là phần thưởng đổi được từ việc tôi giao bữa sáng cho cậu ấy trong vòng một tuần.

Tôi không khỏi khóc thầm trong lòng. Đây đều là thành quả lao động.

"Mau nhận lấy tiền tớ chuyển đi, nhìn tớ giống kiểu người không trả nổi một tuần tiền ăn sáng à?" Trần Thiệu gõ vào đầu tôi.

Tôi ôm đầu trong đau đớn, hậm hực lườm cậu ấy một cái.

"Quay về sẽ nhận!"

Cậu ấy hài lòng gật đầu.

Quãng đường về nhà hơn hai trăm cây số, Trần Thiệu đã mua hai vé tàu cao tốc.

Tôi thoải mái ngồi trên ghế. Ngủ một giấc là về đến nhà rồi!

Có cậu ấy canh chừng, lần này chắc chắn sẽ không ngồi quá trạm nữa.

Trần Thiệu giúp tôi chuyển hành lý, vừa ngồi xuống đã xem điện thoại.



Còn tôi thì đeo bịt mắt lên rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Về đến nhà, bố mẹ tôi vui đến nỗi ôm chầm lấy tôi, chạy tới chạy lui chuyển đồ cho tôi. Tôi nói với họ rằng mình có mang về một ít đặc sản cho họ hàng.

Trần Thiệu thấy nhiệm vụ của cậu ấy hoàn thành rồi, quay người định về nhà.

"Ấy, Thiệu Thiệu, hôm nay mẹ cháu không ở nhà, hay là ở nhà dì ăn bữa cơm nhé?" Mẹ tôi lên tiếng giữ cậu ấy lại.

Trần Thiệu nhìn tôi rồi lại quay qua nhìn bố mẹ tôi, sau đó gật đầu.

Bố mẹ tôi ở trong bếp chạy tới chạy lui. Hai chúng tôi ở phòng khách nhàn rỗi nghịch điện thoại.

Không đến năm phút, cậu ấy đột nhiên bắt đầu chơi với khối Rubik mà tôi đã đặt trong phòng khách trước đó, đôi bàn tay dài thon dài thoăn thoắt xoay khối Rubik.

Tôi không kìm nổi, nhìn cậu ấy.

Cậu ấy đang nghiêm túc giải khối Rubik, như thể tách biệt với thế giới vậy.

Tôi thật sự rất thích nhìn lén dáng vẻ nghiêm túc của cậu ấy. Nghiêm túc làm bài tập, nghiêm túc chơi game, nghiêm túc đánh bóng…Tất cả những điều này chứng tỏ cậu ấy là một người rất xuất sắc, còn tôi đang thích một người tỏa sáng lấp lánh.

Tôi chăm chú nhìn đến thẫn thờ, không phát hiện cậu ấy giải xong rồi, trước sau không quá một phút.

"Sao vậy? Tớ đẹp trai không?"

"Đẹp… Không đúng, cậu sao lại thụt lùi rồi? Trước đây cậu có chậm thế này đâu?" Tôi bới bèo ra bọ.

Cậu ấy khẽ nhướng mày.

"Lâu rồi chưa chơi đấy, không thì cậu thử xem?"

Tôi từ chối. Tôi quên bẵng công thức rồi, làm sao mà giải được.

"Ăn cơm xong có muốn đi Thành Tây xem chút không?" Cậu ấy đề nghị.

Thành Tây là nơi có trường cấp ba cũ của chúng tôi.

Chắc chắn là tôi sẽ đồng ý, nhưng tôi không thể đồng ý quá nhanh.

Bình tĩnh đi Kiều Giai.

Tôi giả vờ suy nghĩ vài phút, sau đó lên tiếng: "Tớ miễn cưỡng đồng ý vậy."



Cậu ấy mỉm cười, rồi đứng dậy đi vào bếp giúp đỡ.

Tôi đè nén trái tim đang đập loạn xạ, dồn hết sự chú ý vào điện thoại.

Giúp đỡ thì chắc khỏi đi. Không đến hai ngày nữa là tôi hết được làm bà hoàng rồi, vẫn là thoải mái hưởng thụ nốt hai ngày này vậy.

Lúc ăn cơm, bố tôi gắp thức ăn cho tôi, còn mẹ tôi gắp thức ăn cho Trần Thiệu. Chiếc bát nhỏ của hai chúng tôi không khác gì một ngọn núi nhỏ.

"Bố à, con ăn không hết đâu." Tôi chịu không nổi kháng nghị.

Tình yêu này quá nặng nề rồi.

"Ai da, lâu lắm rồi không gặp, con gái rượu gầy đi nhiều rồi này, ăn nhiều chút ha!" Bố tôi tiếp tục gắp thức ăn.

Mẹ tôi cũng không chịu kém cạnh: "Thiệu Thiệu cũng vậy, chỉ cao hơn chứ không có thịt gì hết."

Trần Thiệu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe lời mẹ tôi, im lặng ngồi ăn.

Ăn xong, chúng tôi xuất phát đến Thành Tây. Bởi vì không liên lạc với giáo viên trước, chúng tôi chỉ có thể đứng ngoài cổng trường ngắm nghía.

Đi trên con đường quen thuộc, những hồi ức đã qua như ùa về trong tâm trí.

Tôi từng thấy Trần Thiệu thường lui tới một quầy hàng nhỏ, cũng dần dần trở thành khách quen của quầy hàng đó.

Tôi từng nhìn thấy Trần Thiệu vào tiệm sách mua truyện tranh nào đó, tôi đã lấy hết can đảm hỏi người bán hàng để mua nó.

Tôi từng rất nỗ lực để tìm hiểu về sở thích của Trần Thiệu, chỉ vì muốn lần sau khi nói chuyện với cậu ấy, có thể nhận được một câu: "Cậu cũng vậy à?"

Đây là niềm vui to lớn đối với tôi.

"Trần Thiệu, nói thật tớ chưa từng nghĩ sẽ thi đậu trường đại học này." Tôi bắt đầu chủ đề nói chuyện.

Trần Thiệu hình như cũng đang nhớ lại. Cậu ấy lặng thinh một lúc mới trả lời tôi.

Cậu ấy mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Đó không phải thành quả tớ chỉ bài cho cậu à? Nói thật chứ có bao nhiêu người muốn hỏi tớ mà không được ấy."

Tôi đứng hình.

Còn không phải do cậu ta miệng lưỡi độc địa, nói là không thích mấy câu hỏi đơn giản như vậy sao?



Chỉ có tôi và một vài người khác thường chạy qua hỏi cậu ấy đề khó.

Tôi cũng không vạch trần cậu ấy, gật đầu.

"Vâng, chân thành cảm ơn sự chỉ dẫn của thầy Trần."

Trần Thiệu không ngờ tôi sẽ khen cậu ấy, mang tai dần đỏ ửng lên.

"Nhưng mà, vẫn là do cậu thông minh, rất kiên trì, tích cực hơn một chút so với những người khác." Cậu ấy nói.

Tôi không ngờ cậu ấy lại biết. Tôi cứ nghĩ trước giờ cậu ấy chưa từng để tâm đến tôi.

Hơn hai năm ngày ngày đêm đêm, bao nhiêu người chỉ nhìn thấy sự tiến bộ của tôi, không hề biết tôi đã bỏ ra những gì. Ngoài bố mẹ và bạn thân ra, tôi thật sự không ngờ người cũng đang cố gắng như Trần Thiệu lại phát hiện ra tôi cũng đang nỗ lực.

Khoé mắt tôi bắt đầu đỏ lên.

"Trần Thiệu cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu."

Nếu như không phải nhờ lòng tin của cậu, tớ trước giờ chưa từng nghĩ bản thân có thể gắng sức học tập như vậy.

Trước giờ tớ chưa từng nghĩ bản thân sẽ đậu vào một trường đại học tốt như vậy, kề vai sát cánh bên cậu.

Tớ rất may mắn được thích cậu.

Tớ có thể khen ngợi cậu không ngớt trong tiểu thuyết. Cậu có rất nhiều phẩm chất tốt, xứng đáng để tớ học tập và tôn sùng.

Nhìn thấy độc giả khen ngợi con người Trần Thiệu, tôi sẽ vui rất lâu, rất lâu, bởi vì cậu ấy xứng đáng và tôi cũng xứng đáng.