Học sinh chen chúc ra khỏi phòng học, hôm nay là một ngày quang đãng, lớp 7* đang tiến hành quay chụp ảnh tốt nghiệp, kế tiếp là đến phiên lớp của bọn họ. Học sinh của lớp 8 đều đến dưới bóng cây bên cạnh sân khấu, hai ba người thành một nhóm.
(*Này là phân chia các lớp cùng cấp như là lớp A1, A2… chớ k phải học sinh lớp 7 nha.)
Nữ sinh trước bàn sửa sang lại tóc ở trước gương, Trần Lăng Tùng nói: “Cho tớ mượn gương một chút?”
“Ồ, tóc soái ca cũng sẽ bị loạn nha.”
“Tớ cũng không xịt keo…” Trần Lăng Tùng soi xong gương mặt đẹp trai, đưa gương cho Sư Tuyết: “Tóc đều bị gió thổi loạn rồi, mau chỉnh.”
Sư Tuyết thoát khỏi trạng thái ngẩn người, bắt đầu từ sáng sớm hắn đã thất thần, Trần Lăng Tùng có hỏi thăm tình trạng cơ thể hắn, đáp án của Sư Tuyết dĩ nhiên là “Không có việc gì“. Mu bàn tay Sư Tuyết hướng lên trên, dùng ngón tay rút gương nhỏ từ trong tay Trần Lăng Tùng ra.
Hắn đối mặt với Trần Lăng Tùng, túy ý liếc gương một cái, trả gương lại cho bạn học nữ bàn trước, “Cảm ơn.”
Trần Lăng Tùng bỗng nắm chặt tay Sư Tuyết, động tác này quá nhanh, Sư Tuyết vô thức phát ra một tiếng kêu đau, hắn vội hất tay Trần Lăng Tùng ra, ngay sau đó cúi đầu không dám nhìn biểu tình của Trần Lăng Tùng. Trần Lăng Tùng nói bằng giọng lạnh lùng: “Cậu là muốn tự mình tới, hay là muốn tớ lôi kéo?”
Trần Lăng Tùng rời khỏi đám người đông đúc đầu tiên, đi đến một chỗ trống trải, ánh mắt trói chặt, nhìn chằm chằm vào Sư Tuyết vẫn đang cúi đầu, vào lúc cậu dùng hết kiên nhẫn, tính toán đi qua bắt người, cuối cùng Sư Tuyết nhấc chân, tới gần cậu.
“Ba mẹ cậu đánh?”
Sư Tuyết trầm mặc, giống như cam chịu. Hắn dừng bước, thân thể thon gầy bao phủ bởi lớp quần áo to rộng, cổ cũng thon dài, gục xuống phía dưới.
“Trách không được cậu dè dặt cẩn thận, là muốn che giấu vết thương ở lòng bàn tay.” Lòng Trần Lăng Tùng dâng lên ngọn lửa phẫn nộ: “Vì sao bọn họ đánh cậu?”
Sư Tuyết cúi đầu, không nói một lời. Cảnh tượng như vậy thật dễ dàng khiến Trần Lăng Tùng nhớ lại, cái ngày gặp mặt gia trưởng ở trong văn phòng kia, Sư Tuyết cũng là cúi đầu thế này, tiếng trách cứ bao phủ thân thể nhỏ bé của hắn.
“Là bởi vì…” Trần Lăng Tùng rặn từng chữ, nói một cách cực kỳ gian nan: “Là bởi vì cậu ta sao?”
Trần Lăng Tùng bỗng tiến lên trước, nắm chặt cổ tay Sư Tuyết, hắn cũng không chống cự, mặc cho Trần Lăng Tùng mở lòng bàn tay hắn ra, lộ ra lòng bàn tay sưng vù, đỏ thẫm, Trần Lăng Tùng cắn răng, luồn hai ngón tay vào ống tay áo, banh ra, chậm rãi đẩy lên trên, sợ đụng đau Sư Tuyết, động tác của cậu vô cùng cẩn thận, đến sau, ngón tay lại bắt đầu không ngừng run rẩy, khiến Trần Lăng Tùng không thể không dừng ngón tay ở đoạn giữa cánh tay, buông tay ra.
Nửa cánh tay nhỏ gầy ngó sen, trải rộng vết roi sưng đỏ, vết thương giống như một bàn tay, đánh mạnh vào trên mặt Trần Lăng Tùng. Sư Tuyết im lặng rụt tay về, kéo ống tay áo xuống, liền phải xoay người trở lại trong hàng.
Giọng Trần Lăng Tùng khô khốc: “Chỗ khác… có không?”
Thậm chí cậu không dám nói ra một chữ “thương“.
Sư Tuyết lắc đầu, thời gian này hắn càng thêm trầm mặc, lúc trước là ngại ngùng, không dám nói nhiều với người lạ, gần đây là trầm mặc giống như trốn tránh*, thường nhìn chằm chằm vào một chỗ, một khi có người nói chuyện với hắn, phun ra ngoài từng câu từng chữ một.
(*避世: tránh đời, ở ẩn.)
Trần Lăng Tùng cảm thấy mình vô lực thật sâu, dường như vụ giải hòa ở phòng y tế là một giấc mộng cũ năm xưa, độ ấm lưu lại ở lòng bàn tay cậu, đã sớm biến mất trở nên lạnh lẽo.
Sư Tuyết thấy bộ dạng ủ rủ cụp đuôi của Trần Lăng Tùng, an ủi ngược lại cậu: “Không có việc gì, bọn họ chỉ là tạm thời không cách nào tiếp thu, lúc này là ngoài ý muốn, bị kích thích. Bình thường bọn họ đối với tớ rất tốt, đánh xong cũng hối hận, có xin lỗi tớ.”
Hắn xoay người, mới vừa đi vài bước, Trần Lăng Tùng gọi hắn lại: “Sư Tuyết.”
Sư Tuyết nghiêng mặt: “Hả?”
Giọng Trần Lăng Tùng run rẩy: “Cậu đau không?”
Sư Tuyết xoay mặt đi, khuôn mặt hướng về phía trước. Lúc mẹ chảy nước mắt, quất thước vào trên người hắn, hắn không khóc; khi một mình hắn quỳ gối ở trước phòng cha mẹ, cũng không khóc, cho dù đêm đó gió lạnh đến tận xương; ngày hôm sau cha mẹ đẩy cửa ra, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, mẹ quỳ xuống ôm lấy hắn, lúc nước mắt chảy vào trong cổ hắn, bản thân thế nhưng cũng không khóc.
Hắn cho rằng mình đã trưởng thành trong một đêm, không còn dễ dàng rơi lệ giống như ngày ở trong văn phòng.
Nhưng giờ phút này, Trần Lăng Tùng ở phía sau hỏi hắn một câu “Có đau không”, giọng nói run rẩy của thiếu niên phất qua bên tai hắn, khiến mắt cay cay đã lâu không có, thậm chí hắn không dám lên tiếng, để Trần Lăng Tùng phát hiện sơ hở.
Sư Tuyết dùng sức lắc đầu, đi nhanh lên phía trước. Đó không phải là chia ly thật sự của bọn họ, Sư Tuyết cố chấp xem như là lúc này đây.
Trần Lăng Tùng nên có một cuộc sống thật bằng phẳng sáng rọi.
Vậy không thể có cậu, với tư cách người yêu.
–
Trần Lăng Tùng lật sang trang, che lại tấm ảnh tốt nghiệp khiến tâm tình cậu nặng trĩu kia. Sư Tuyết cũng im lặng thật lâu, lúc này mới nói bằng giọng khàn khàn: “Đúng rồi, cậu có nhận được tin nhắn không?”
“Cái gì?”
Sư Tuyết nói: “Chuyện họp mặt bạn cũ.”
Trần Lăng Tùng nhớ tới vụ này, cậu vội vàng ấn mở wechat, dở khóc dở cười tìm đến tin nhắn đã sớm chìm tới đáy của hai tuần trước, là lớp trưởng cũ gửi tới, cậu nghĩ sau khi tan tầm thương lượng với Sư Tuyết, về nhà chỉ lo ăn cơm, lại quên sạch chuyện này.
Họp mặt bạn cùng lớp là được lập ra trong mấy năm gần đây, mọi người đều đã gần ba mươi, nên yêu đương sinh con, sự nghiệp thành công mua xe mua phòng, lúc này đúng là thời điểm bấu víu quan hệ, lôi kéo tình cảm tốt nhất. Hai năm trước Trần Lăng Tùng bận rộn công việc, thật sự không bớt ra được thời gian, sau khi thăng chức mới nhàn một chút.
Đoán chừng lớp trưởng cho rằng năm nay cậu vẫn không đi, thức thời không tới quấy rầy.
Trần Lăng Tùng một tay cầm di động, “Hai tuần trước cậu ấy từng hỏi tớ, nhưng tớ còn chưa trả lời cậu ấy. Nếu không phải cậu nhắc tớ, tớ cũng quên rồi.”
Sư Tuyết đóng máy tính, “Vậy cậu đi không?”
“Cũng được. Gần đây chuyện trong tay tương đối ít, nếu như đi mà nói, khẳng định có thể chừa chút thời gian ra.”
Sư Tuyết nói: “Tớ đây nói với lớp trưởng, hai ta đều đi?”
Có chỗ nào đó không thích hợp, Trần Lăng Tùng lại nghĩ không ra, cậu dứt khoát gật đầu: “Được, như vậy cũng thuận tiện cho tớ. Lại nói, cũng thật lâu rồi tớ không gặp mọi người, rất hoài niệm, lần trước nghe nói con của Lâm Tiêu đều một tuổi rồi, làm tớ sợ muốn chết!”
Sư Tuyết cúi đầu đánh chữ: “Vậy quyết định như vậy?”
“Có chuyện gì sao? Cậu có việc?” Sư Tuyết ngẩng đầu, Trần Lăng Tùng hai ba bước liền chạy vào phòng ngủ của mình, bộ dạng này, giống như lửa đốt mông, Sư Tuyết đi theo cậu, cũng vào phòng ngủ. Chỉ thấy Trần Lăng Tùng đứng trước tủ quần áo, một tay vê cằm, làm ra bộ dạng trầm tư.
Sư Tuyết nói: “Không phải chứ? Cậu đang chọn quần áo sao.” Hắn nghĩ đến gì đó: “Thì ra hồi cấp ba mỗi ngày tớ ở bên ngoài kêu cậu rời giường, cậu đáp đến nhanh, ra lại chậm như vậy, là suy nghĩ ngày đó mặc gì?”
Trần Lăng Tùng cười nói: “Lời này của cậu nói đến tớ thật gay a, bạn học Sư Tuyết, Lỗ Tấn đã từng nói: Làm đẹp* cũng là nhân chi thường tình.”
(*Xú mỹ gốc là 臭美 (Xú mĩ), chỉ mấy người làm đẹp, điệu đà, sửa soạn, đỏm dáng ý, có nghĩa châm biếm và cũng có dùng để trêu yêu.)
“Cậu không biết xấu hổ.”
“Đừng nói như thế, hiện tại tớ đã sửa rồi.”
“Không làm đẹp nữa?”
Trần Lăng Tùng lấy ra một cái áo hoodie màu trắng, xoay trái ba vòng, xoay phải ba vòng: “Không phải là không làm, là nghĩ trước một ngày, như vậy liền sẽ không trễ việc.”
Sư Tuyết cười hai tiếng: “Khó trách cậu luôn lười biếng không đọc sách, thì ra đều là phí thời gian sửa soạng.”
“Đó là tất nhiên, không chỉ có ‘nữ vì yêu*…” Không, này không thể nói tiếp được. Trần Lăng Tùng thời cấp ba toàn bộ mở ra chế độ công đực tìm bạn đời, một lần chơi bóng rổ, bởi vì Sư Tuyết nói tới xem cậu đấu, lần đầu tiên cậu phun keo xịt tóc. Kết quả đánh bóng xong, cực cực khổ khổ giải quyết mái tóc xẹp lép ở trước gương trong nửa tiếng đồng hồ.
(*Nguyên cả câu là Nữ vi duyệt kỉ giả dung – 女为悦己者容 phụ nữ vì người yêu mình mà làm đẹp. Cũng có các cách giải thích khác là phụ nữ vì người mình yêu mà làm đẹp; phụ nữ vì tự khiến mình vui mà làm đẹp; phụ nữ vì được yêu/có tình yêu mà mặt mày rạng rỡ; phụ nữ được người yêu mình bao dung).
Đồng đội hình dung là: Kem tan. Trần Lăng Tùng tức giận đến cướp một cái mũ của đồng đội để đền bù tổn thất. Lúc cậu đi gặp Sư Tuyết, Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào cái mũ in “Bạn trai tốt nhất” —— về sau Trần Lăng Tùng mới biết được đó là mũ đôi —— cậu sợ Sư Tuyết bảo cậu gỡ mũ, đối với truy tìm nguồn gốc của Sư Tuyết, toàn bộ ứng phó qua loa, chỉ nói là mũ của bạn đưa, cũng không thể nói là cậu cướp mũ để che tóc!
Quá mất mặt.
Hồi ức mang theo xấu hổ cùng một chút ngọt ngào, Trần Lăng Tùng hắng giọng một cái, bỗng nhiên thấy Sư Tuyết nói: “Cũng khó trách cấp thời cấp ba liền dễ nhìn như thế.” Hắng giọng biến thành ho dữ dội, Trần Lăng Tùng từ nhỏ đã được khen soái, theo lý thuyết nghe mãi thành quen*, lần này da mặt lại thẹn đến sợ, nhanh chóng nói một câu: “Đó là tự nhiên.” ‘Tự nhiên’ quá khẩn trương nói thành “Tư nhiên”, Trần Lăng Tùng thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình.
(*司空见惯 ti không kiến quán: chuyện bình thường; không có gì lạ; thấy mãi thành quen.)
Sư Tuyết cười không ngừng, hắn dựa vào tường bên cạnh tủ quần áo, chân dài một duỗi một cong, một bộ quần áo thình lình bay tới, hắn giơ tay liền bắt được, là cái áo hoodie màu trắng Trần Lăng Tùng mới vừa cầm trong tay.
Trần Lăng Tùng nói một cách lãnh khốc: “Cậu đi ra ngoài cho tớ.”
“Vì sao muốn đuổi tớ đi?” Sư Tuyết có ý nói đến trầm bổng du dương, giống như người ngoại quốc. Một giây sau, trong tay lại nhiều thêm một cái quần ở trong tủ đồ của Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng làm bộ muốn cởi áo trên trước mặt hắn, hai tay cầm góc áo: “Bởi vì tớ muốn thay đồ, trẻ con không thể xem.”
“Tớ không phải trẻ con.” Sư Tuyết nhìn chằm chằm một đoạn eo lộ ra của Trần Lăng Tùng, nói một cách ý tứ sâu xa: “Sư Tuyết là đứa bé lớn.”
Trần Lăng Tùng ban đầu là sửng sốt, sau lại cười ngặt nghẽo giống như bị chọc trúng điểm cười, cười xong cũng không đuổi người đi, tiếp tục ở cùng một phòng với Sư Tuyết, cuối cùng cũng không biết tại sao lại phát triển thành chọn quần áo cho Sư Tuyết.
“Cái này quá lớn, hẳn là cậu mặc không vừa.”
Trần Lăng Tùng lấy một cái áo sơmi, ướm vào người Sư Tuyết, Sư Tuyết rũ mắt nhìn thấy tay cậu: “Không thử sao biết được?”
Trần Lăng Tùng còn không kịp ngăn cản, Sư Tuyết liền ngửa đầu cởi áo ngủ, dưới ánh đèn dây tóc, làn da tuyết trắng hiện ra ánh sáng lạnh, từng khối cơ bụng xếp lên nhau, ồ còn có rãnh xương chậu*.
(*人鱼线 nhân ngư tuyến.)
Cởi áo làm tóc rối, Sư Tuyết liền để tóc rối, vươn một bàn tay về phía Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng thật vất vẻ nghẹn ra được hai chữ từ cổ họng: “Làm gì.”
Sư Tuyết lệch đầu về một bên vai, giống như cảm thấy câu hỏi này rất dư thừa.
Hắn nói một cách vô cùng tự nhiên: “Đưa tớ quần áo của cậu.”