Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 29: Phiên ngoại 1



74

Gặp được cậu ấy ở lễ tang. (Đặt bút thật nặng)

Không thể nói cậu ấy giống hệt lúc trước, nhưng vào giây đầu tiên tôi liền nhận ra cậu ấy. Giây đầu tiên, giây đầu tiên liền biết, tôi không thể, tôi tuyệt đối, không thể tuột tay.

75

Không được, từ từ sẽ được.

Trần Lăng Tùng dễ dàng mềm lòng, cậu ấy có vẻ thích loại hình thỏ con hơn.

76

Cậu ấy không biết chuyện tôi và Lục Lệ Vân đã sớm chia tay, có thể lợi dụng một chút.

77

Quả nhiên cậu ấy bị lừa rồi, nhưng sớm hay muộn phải biết toàn bộ chân tướng, ngày biết được sẽ nổ tung cũng nói không chừng. Trong lúc đó trải chăn lâu một chút, cho cậu ấy chuẩn bị tâm lý,có lẽ có một ngày cậu ấy sẽ tự mình phát hiện.

Quyết định xong rồi: Mảnh vỡ thứ nhất là dấu vết sống một mình ở chung cư.

Mảnh vỡ thứ hai là sáu năm trăm ngàn chỗ hở.

Mảnh vỡ thứ ba là tự mình thông báo chia tay.

Mảnh vỡ thứ tư là nguyên nhân đồng ý hẹn hò.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Rojo
=====================================

Ánh trăng vớt trong nước là lừa mình dối người, phải bắt được cái thật.

78

Hình như cậu ấy rất có ý kiến với tôi.

79

Cố ý vẽ một bức tranh khỏa thân, Trần Lăng Tùng thẹn thùng.

80

Không cần thích người khác, chỉ có thể thích tớ.

81

Có chút nhịn không được, dục vọng muốn chiếm lấy cậu ấy.

82

Cơ bụng của Trần Lăng Tùng thực thích hợp thoa đầy tinh dịch, còn có bờ môi của cậu ấy.

Bằng không hiện tại liền xin một điều ước sinh nhật thôi.

83

Trần Lăng Tùng có khi là mùi thuốc lá và bạc hà, không ngọt, tôi cũng thực thích.

Nhưng hút thuốc không tốt với thân thể cậu ấy, cai đi. Kỳ thật nếu nhẫn nại, là có thể chịu được mùi thuốc lá, nhưng vì Trần Lăng Tùng thuận lợi bỏ thuốc, giả khoa trương một chút.

84

Thích xem cậu ấy chịu thua tôi, rốt cuộc cậu ấy có biết bộ dạng ôn nhu của cậu ấy thật sự khiến người ta nhịn không được hay không nha.

85

Tuy rằng ngày mai mới là tiểu tuyết, nhưng là cậu ấy đồng ý rồi.

Quả nhiên hiện tại vẫn là nghĩ đến điều ước sinh nhật thôi, cậu ấy nhất định sẽ thỏa mãn tôi.

86

Hôm nay đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện.

Khó có thể nói rõ cảm nghĩ, ấn tượng khắc sâu nhất chính là: Cậu ấy cũng thích tôi thật lâu rồi.

Bức thư tình kia, tôi vẫn còn nhớ, lúc trước nhớ rõ cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện tại lại cảm thấy đó là ôn nhu duy nhất để lại cho tôi trong thời kỳ tối tăm nhất.

Thư nói:

Bạn học Sư Tuyết xinh đẹp, cậu cười lên thật đẹp, không cười lên cũng thật đẹp, nhưng xin đừng hiểu lầm, tớ thích cậu cũng không chỉ bởi vì xinh đẹp. Nếu chỉ là vậy, vì sao tớ đây không thích một minh tinh chứ? Tớ thích cậu, là bởi vì cậu rất đáng yêu, có người nói lúc cảm thấy một người đáng yêu chính là đã bại bởi người này! Nói nhỏ cho cậu biết, tớ từng để lại một nụ hôn ở khóe miệng cậu, nếu cậu đồng ý làm bạn trai tớ, tớ liền nói cho cậu là hương vị gì (tớ thề không phải mùi tỏi!) cho dù là lòng hiếu kỳ quấy phá, cũng cầu xin cậu đồng ý tớ nhé! Tớ sẽ đối với cậu thật tốt, thật tốt.

Trước đó không lâu đã biết được đáp án, là mùi thuốc lá cùng bạc hà đi?

Không viết nữa, trong đầu chỉ là toàn là hình ảnh cậu ấy thở dốc lúc chiều, lại đi tìm Trần Lăng Tùng làm thêm vài lần, nếu cậu ấy từ chối, giả đáng thương cũng không sao cả.

87

Nhớ lại ngày hôm qua, bỗng cảm thấy vận mệnh thật sự kỳ diệu. Tôi dùng bốn mảnh nhỏ khâu ra bí mật của thời gian sâu thẳm: Là tôi yêu mà không được. Mà bức thư tình trời xui đất khiến bị nhòe tên họ kia của Trần Lăng Tùng, như là cậu ấy dâng ra, cũng là mảnh vụn duy nhất, cậu ấy nói cho tôi biết: Cậu ấy cũng vậy.

Ngày hôm qua lúc cậu ấy mệt mỏi thiếp đi, tôi đeo nhẫn vào tay cậu ấy.

Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi.



Đọc đến đây, phía sau đều là mấy chuyện vụn vặt hàng ngày của cặp tình nhân, tâm tình của Trần Lăng Tùng thay đổi nhiều lần, Sư Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, tay bọn họ nắm chặt, Trần Lăng Tùng bỗng nói Sư Tuyết, “Cậu tránh ra một chút.”

“Tớ không muốn.”

“Nghe lời,” Trần Lăng Tùng dùng tới đòn sát thủ: “…… Buổi tối liền thử tư thế lần trước cậu nói.”

Mắt Sư Tuyết lập tức phát sáng, “Không được đổi ý.”

Trần Lăng Tùng nhìn bóng lưng của Sư Tuyết, cười lắc đầu, viết tiếp sau câu “Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi”:

“Tớ nguyện ý.”