Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 55: Từ bỏ



“Nhìn cái gì đó?” Đường Ý đi tới vừa lúc nghe được lời nói kia, ông cười hỏi, Lưu Tử Đồng nhìn chằm chằm Trần Châu, Trần Châu thả tay xuống, ống tay áo che lại mấy vết nhéo, anh ta đáp lời: “Không có gì ạ.”

“Để thầy nhìn bức tranh của con xem.” Đường Ý lấy bản phác họa trên tay anh ta, tệp phác họa rất dày, cũng có chút cũ, mặt da ở bìa đều bị bong tróc, nhưng bên trong những bức vẽ được sắp xếp rất cẩn thận, mỗi một tờ đều đánh dấu thời gian phác họa, nếu nói về nỗ lực, Lưu Tử Đồng đúng là vẫn kém so với Trần Châu. Bản thân cô phác họa chính là để dùng vẽ thành tranh, nhưng Trần Châu không như vậy, anh ta mỗi ngày đều phác họa để luyện tập, quả thật không cảm thấy phiền khi ngày ngày đều làm như thế.

Bức phác họa này chỉ đơn giản là những đường cuong.

Đối với những nỗ lực của anh ta thầy Đường Ý không có lời gì để nói, những điều nên dạy cũng đã truyền giáo xong, lật xem ba bốn bức tranh ông liền đem trả lại cho Trần Châu.

Lưu Tử Đồng lại nhìn chằm chằm Trần Châu, không nhúc nhích.

Trần Châu giống như không để ý đến ánh mắt của cô, cúi đầu nói chuyện với thầy Đường Ý, chờ đến lúc Đường Ý thoáng mệt muốn ngồi xuống, Trần Châu mới qua đỡ ông đến bên đình hóng gió phía kia ngồi.

Lưu Tử Đồng cùng đi qua, muốn qua đình đó phải đi ngang qua cầu treo.

Vì đang dịp Tết nên người đến leo núi không nhiều lắm, trên đỉnh núi chỉ có vài ba người, cầu treo cũng có vài người đang đi qua, có người còn đứng lại giữa cầu để chụp hình. Lưu Tử Đồng đứng ở bên này cầu, trong đầu hiện lên những vết nhéo trên cánh tay Trần Châu, những vết nhéo đó có hình dạng của móng tay, đang dần kết vảy, đen đen tím tím, chính là do bị người nhéo mà ra.

Cô nhớ tới trước kia lúc bọn họ vẫn còn là học sinh, một bên đi học một bên vẽ tranh. Thành tích của Trần Châu luôn rất tốt, anh ta cũng rất khắc khổ, ngẫu nhiên cũng sẽ đi làm thêm nhưng tuyệt đối không vì vẽ tranh mà lúc nào cũng nhốt mình trong nhà. Chu Mễ Nhã không như thế, mỗi ngày cô ta đều nỗ lực, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi nhất định cô ta sẽ đến phòng vẽ tranh, đối với việc chơi bời cũng không thấy quá hứng thú.

Còn về phần cô thì không cần phải nói, trên cơ bản nếu có thể chơi liền chơi, không chơi thì lại đi vẽ tranh, một khi linh cảm tới sẽ ngồi ngây ngốc trong phòng suốt đêm để vẽ cho hoàn thiện, xong rồi sẽ đi ngủ bù hai ba ngày rồi lại ra ngoài chơi.

Trần Châu quá thật rất chiếu cố cô và Chu Mễ Nhã.

Trong cuộc đời anh ta có hai lần đánh nhau, một là vì cô, lần còn lại là vì Chu Mễ Nhã.

Nhưng bản thân anh ta cũng quản rất tốt mình, không cần gia đình cô hỗ trợ, càng không xin sự giúp đỡ từ ai, trong lòng Đường Ý, Trần Châu là người đỡ phải lo lắng nhất, ở trong lòng hai bọn cô, Trần Châu chính là người đem lại cảm giác an toàn.

Anh ta thành danh, xây dựng phòng làm việc đều là dựa vào chính bản thân mình.

Đường Ý muốn giúp cũng không được.

Cầu treo trước mặt bị một vài người vượt qua, Lưu Tử Đồng đưa tay nắm lấy sợi dây thừng, tấm ván gỗ dưới chân lung lay một chút, Trần Châu đi tới, nói: “Em muốn đi qua sao?”

Lưu Tử Đồng quay đầu nhìn anh ta một cái, cười nói: “Chắc là sẽ qua ạ. Sư huynh, anh có qua không?”

Trần Châu chần chờ, anh ta nói: “Em cẩn thận một chút.”

Lưu Tử Đồng lại nhìn cổ tay của anh ta, lúc này mới bước chân đi qua, đi được hai bước thì phía sau lay động, cô quay đầu lại thấy Trần Châu đang đi theo cô, nắm lấy sợi dây thừng, từng bước từng bước đi đến. Ở giữa cầu có khá nhiều người dừng lại chụp ảnh, sương mù lơ lửng mênh mông, hòa mình với núi rừng, quả thật rất có cảm giác tiên khí.

Rất nhanh Trần Châu đã đi đến bên cạnh cô.

Sương mù dày đặc, đem nơi này bao phủ toàn bộ.

Lưu Tử Đồng tự chụp một tấm hình, Trần Châu nói: “Cẩn thận rớt điện thoại xuống.”

Lưu Tử Đồng: “Sư huynh, anh cũng đừng miệng quạ đen chứ.”

Cô thuận tay gửi qua cho Lâm Đế, nhưng tín hiệu không tốt lắm, cô cất điện thoại vào trong túi, nghiêng đầu nhìn Trần Châu, Trần Châu thì nhìn về đỉnh núi phía trước.

Lưu Tử Đồng hỏi: “Sư huynh, tay anh là bị sao vậy ạ?”

Trần Châu đi lại đây đầu tiên là lo lắng sự an toàn của cô, thứ hai anh ta cũng biết cô có chuyện muốn hỏi.

Trần Châu nói: “Thật ra cũng không có gì, em không cần hỏi kỹ như vậy.”

“Vậy em đi nói cho thầy biết nhé?” Lưu Tử Đồng lại hỏi, cô đoán không biết có phải trong nhà anh đang xảy ra chuyện gì không, hoặc giả có người khác xảy ra chuyện gì.

Trần Châu bất đắc dĩ: “Đừng nói cho thầy.”

“Vậy anh nói cho em biết đi.”

Trần Châu: “Tinh thần của sư tỷ em không được tốt.”

“Chị ấy làm sao vậy?” Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô xoay người nhìn sườn mặt anh, tấm gỗ dưới chân lung lay, Trần Châu đỡ cô một chút, nói: “Hiện tại cô ấy không thể vẽ ra được… Không vượt qua được cánh cửa kia.”

“Chị ấy đã trở lại?”

“Ngày ba mươi Tết cô ấy có quay lại đây một lần, sau đó lại quay về nhà.”

“Trên tay anh là do chị ấy làm sao?”

“Ừ.”

Lưu Tử Đồng híp mắt: “Sao chị ấy lại tổn thương anh chứ?”

Trần Châu nói: “Cô ấy không vẽ được gì….nên mới như vậy.”

Chuyện anh ta không nói, chính là nguyên nhân anh ta cùng Chu Mễ Nhã cãi nhau có liên quan đến Lưu Tử Đồng.

“Anh có muốn đưa chị ấy đi bác sĩ hay không?” Lưu Tử Đồng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, Trần Châu nói: “Anh đã khuyên rồi, cô ấy nói cô ấy không sao.”

Trên thực tế, Chu Mễ Nhã đang mất sự khống chế cảm xúc, mà nguyên nhân cũng có liên quan đến cô.

“Về sau chị ấy sẽ còn như thế đối với anh sao?” Lưu Tử Đồng hỏi lại.

Trần Châu: “Sẽ không, anh cũng sẽ không để cô ấy làm như vậy đối với anh.”

Anh ta di chuyển tầm mắt, đôi mắt mang theo sự lạnh lẽo.

Lưu Tử Đồng nhìn sườn mặt anh ta.

Cô từng yêu thầm anh ta, nói trắng ra là, chính người đàn ông này vẫn luôn mang cho cô nhiều cảm giác an toàn. Cô là con một, từ nhỏ chỉ có một người, cô cũng muốn có anh trai và chị gái, Trần Châu và Chu Mễ Nhã chính là hai người đã lấp đầy cảm giác cô đơn đó, thời niên thiếu mơ hồ cảm thấy Trần Châu rất tuấn tú, cảm thấy anh ta rất có trách nhiệm, rất có tự chủ, làm việc ổn thỏa, dần dần có chút ỷ lại anh ta, càng về sau, loại ỷ lại này trở thành yêu thầm.

Quan hệ ba người, quả thật rất dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.

Nhưng có thể là vì Trần Châu vẫn luôn rất nuông chiều cô, cho nên cô vẫn không có cảm giác gì, tình trạng đó kéo đến mấy năm trước Trần Châu đi lữ họa.

Loại ý niệm này đột nhiên bị cắt đứt, lúc ấy Lưu Tử Đồng trong lòng không muốn anh ta đi, nhưng lại không thể ngăn cản anh ta, Trần Châu đi lữ họa, không có chỗ ở cố định, bưu thiếp gửi tới tay thì anh ta đã đến một thành phố mới….

Dù Lưu Tử Đồng muốn đi tìm anh ta cũng không thể tìm được, hơn nữa anh ta cũng không muốn nói cho cô địa chỉ.

Lưu Tử Đồng hỏi: “Sư huynh, em lại hỏi anh một chuyện.”

Trần Châu không nhìn cô, chỉ nói: “Em hỏi đi.”

“Anh và sư tỷ, một năm trước, có phải đã gặp nhau ở Brazil không?”

“Ừ.”

“Ở Brazil, hai người xảy ra chuyện gì ư?”

Trần Châu nhàn nhạt nói: “Đồng Đồng, đây là lần thứ hai em hỏi anh về vấn đề này, anh vẫn nói cho em biết, không có chuyện gì cả.”

“Đúng không? Nhưng thầy lại biết đấy.”

Trần Châu: “…….”

Anh ta muốn nói.

Trần Châu nói: “Đi thôi, trở về, thầy đang gọi chúng ta.”

Anh ta cách phía bên kia cầu treo tương đối gần, nghe được giọng của Đường Ý, Lưu Tử Đồng nhìn anh ta đi qua phía bên kia, đứng một lúc mới thở dài, đuổi theo.

Cô sẽ không hỏi lại, đây là chuyện anh ta không chịu nói.

Hai người quay về đình hóng gió, Đường Ý nói: “Hai đứa con đứng làm cái gì đấy…đi qua thì cứ đi qua, thầy nhìn mà sốt ruột cả lên.”

Ông cũng muốn đi qua đó, nhưng ông tuổi đã lớn, không thể theo.

Lưu Tử Đồng ngồi bên cạnh ông, kéo cánh tay ông nói: “Thầy ơi, chúng ta xuống núi đi?”

Đường Ý nói: “Được, xuống núi.”

Lên núi dễ dàng, xuống núi khó, những đoạn dốc làm khi đi xuống núi khiến chân khó chịu, tốc độ của Đường Ý càng chậm hơn.

Dùng nhiều gấp đôi thời gian mới xuống đến chân núi.

Những ngày kế tiếp, Lưu Tử Đồng lại tiếp tục đi thăm người thân quen, sau đó liền bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc đi thành phố Thiên Lâm, trước khi xuất phát cô dành ra một ngày đem trả bức tranh lại cho La Dịch. Mùng bảy cậu mới quay lại, vừa về đã nhắn WeChat báo cho cô, cô lấy xe đi đến ngoại thành, đến rồi Lưu Tử Đồng tìm một vị trí đậu xe.

Mang theo một giỏ trái cây, tay cầm thêm bức tranh, đi qua những con hẻm nhỏ chất đầy thùng rác.

Mấy năm công tác quy hoạch ngoại thành rất tốt, chỉ có điều công việc vệ sinh vẫn chưa triệt để, nhưng đã tốt hơn trước kia, mấy năm trước nơi nơi đều là chăn bông, drap trải giường hay vài ba cái giường gỗ vứt bừa ra ngoài.

La Dịch chạy ra đón Lưu Tử Đồng, vừa thấy cô đến, đôi mắt cậu sáng lên, tiến tới giúp đỡ cô ôm bức tranh.

Hai đứa em gái của cậu đều ngẩng đầu lên nhìn cô, hai cô nhóc đều cột tóc đuôi ngựa giống nhau, mắt cong cong, nhìn rất giống sinh đôi, La Dịch cười nói: “Chào cô đi.”

Hai đứa bé đồng thời cất tiếng: “Chào cô ạ.”

Âm thanh non nớt, rất dễ nghe.

“Ngoan quá.” Lưu Tử Đồng cười, đưa cho mỗi bé một bao lì xì, La Dịch vội vàng nói: “Ấy cô!”

“Cầm đi, đừng để cho anh trai hai đứa nhìn thấy.” Lưu Tử Đồng cười xoa đầu hai bé, La Dịch: “…..” Cậu mang ra một cái ghế dựa, đặt trong sân cho Lưu Tử Đồng ngồi: “Trong nhà tối lắm ạ, nơi này thoáng mát hơn.”

Lưu Tử Đồng cũng không ghét bỏ, đặt túi xách ngồi xuống.

Lúc trước cô đã từng tới đây, tất cả cũng không thay đổi gì, cô cười hỏi vài vấn đề về chuyện ăn Tết, còn nói thêm: “Trong khoảng thời gian này cũng không thể tổ chức lớp học, chờ cô từ thành phố Thiên Lâm về sẽ nhắn WeChat cho em nhé.”

Tay La Dịch đang rót nước cho cô bỗng hơi khựng lại.

Lưu Tử Đồng cho rằng cậu đang thất vọng, cô nhận lấy ly nước uống một chút rồi cười nói: “Không cần lo lắng, lớp học vẫn là ưu tiên, chắc cô chỉ đi khoảng 1 tháng thôi, cô cũng không phải là người phụ trách chủ yếu gì, chỉ đi theo hỗ trợ thôi.”

“Dạ.” La Dịch rũ mắt, lấy bánh quy ra cho cô, Lưu Tử Đồng nhìn là biết đây là bánh quy do chính cậu làm, cô cầm một cái lên ăn.

Vẫn còn đang muốn nói chuyện, đánh mắt qua nhìn thấy trong gian phòng đang để cửa mở của cậu, đó cũng chính là phòng vẽ tranh của cậu, cô cười nói: “Thời gian Tết này có vẽ hay không? Đưa cô nhìn thử xem nhé?”

La Dịch chần chờ, hồi lâu sau mới nói: “Cô ơi, em tình không vẽ tranh nữa.”

Lưu Tử Đồng sửng sốt.

La Dịch nói: “Trong thời gian này em đã suy nghĩ rất lâu, hơn nữa mẹ em cũng phản đối. Sau đó em lại cảm thấy, chuyên ngành em học cũng khá tốt, tốt nghiệp xong có thể tìm được công việc ổn định, nếu là vẽ tranh, em cũng không biết ngày nào em mới có thể xuất đầu nữa…..”

Lưu Tử Đồng nửa ngày không nói gì.

Trong nước có vương lại một xác lá trà, cứ trôi lững thững, trà không phải là loại tốt nhất nhưng rất thơm.

Mơ mộng làm mài mòn sự tiến bộ, so với mới đầu hình thành mơ mộng lại càng mau, cô có chút khổ sở, nói: “La Dịch, em không thể bởi vì suy sụp mà từ bỏ.”

La Dịch: “Cô, em không nghĩ nhưng mà…đây là bất đắc dĩ.”

Một câu ‘bất đắc dĩ’ của cậu làm Lưu Tử Đồng chua xót, cô cố gắng không để mắt mình đỏ lên, nhìn cậu: “Em có biết bức tranh đó của em bán được bao nhiêu không?”

La Dịch đưa mắt nhìn bức tranh trên ghế, nói: “Em biết, nhưng đó cũng đều là xem mặt mũi của cô Chu mà thôi. Nếu tự em bán đi, chắc chắn không thể nhiều tiền như vậy.”

Lời này làm Lưu Tử Đồng không còn nói được gì.

Cậu nói không sai.

La Dịch nói: “Cô, cô cũng đừng buồn, em sẽ chú tâm học tốt chuyên ngành của mình, cố gắng hết sức.”

Cậu nói vừa xong, Lưu Tử Đồng lại càng khổ sở, cô đặt ly trà xuống, cầm lấy túi xách, nói: “Em cứ từ từ suy nghĩ, đừng quyết định vội như vậy, nhìn lại bức tranh này của em….nghĩ lại cảm giác của em khi ở trước bàn vẽ. Cô đi về trước, ngày mai trước khi lên tàu hỏa, em nhớ nhắn WeChat trả lời cô.”

La Dịch còn muốn nói cái gì nữa nhưng cuối cùng lại không nói gì, cậu gật đầu, tiễn cô ra ngoài.

Lưu Tử Đồng ngồi lên Tesla, vẫy tay tạm biệt cậu, lái đi được một đoạn thì cô dừng lại, nhắn WeChat cho Lâm Đế.

【 Lưu Tử Đồng: Lâm Lâm, em cảm thấy rất khổ sở. 】

【 Lâm: Bảo bảo, làm sao vậy? 】