Bức Tranh Ấy Em Vẽ Vì Anh

Chương 60: Tính sổ



Weibo nổi lên bài đăng của đại lão đã nháo lên không ít, vẫn có một vài bình luận không tốt hay vẫn có người muốn hắt nước bẩn vào, nhưng như thế cũng không gợi dậy nổi ngọn sóng, Lưu Tử Đồng cũng nhìn thấy những điều đó, nhưng điều làm cô phẫn nộ chỉ có một mình bức tranh kia, tình cảm trân quý rành rành như thế nhưng lại bị người khác giẫm đạp, đưa lên mạng tùy người soi mói.

Những người khác căn bản không phải là người quen biết trên mạng của cô nhưng mỗi người đều nói rất đúng, rất giống ý cô, mặc kệ quan hệ của cô và Trần Châu bây giờ như thế nào nhưng phần tình cảm lúc trước, đều nên được trân trọng.

Mà người đem bức tranh tung lên mạng mới thật sự là người quá phận nhất.

Trên người Lưu Tử Đồng vẫn còn mặc đồ ngủ, cô bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ đi ra. Trần Châu đem cháo vào, hai người bốn nhìn nhau đều rất bình tĩnh, Trần Châu đẩy đồ ăn về phía cô, nói: “Ăn một chút, vé về nhà anh đã nhờ người đặt giúp em rồi.”

“Được ạ.” Lưu Tử Đồng ngồi xuống, cầm chén cháo lên ăn, còn có một cái bánh.

Cô hỏi Trần Châu: “Sư huynh, anh biết ai tiết lộ bức tranh này ra không?”

Trần Châu ngồi ở phía đối diện cô, tay đặt lên tay vị, anh ta không lên tiếng, Lưu Tử Đồng nhìn anh ta: “Em nghi ngờ là sư tỷ.”

Trần Châu nói: “Nếu bức tranh ấy em chỉ cho một mình cô ấy xem, vậy thì chính là người đó.”

“Chu Mễ Nhã quả thật quá phận.” Lưu Tử Đồng không hề gọi cô ta là sư tỷ nữa, Trần Châu không đáp lời, anh ta giúp Lưu Tử Đồng bẻ cái bánh thành nhiều miếng nhỏ để cô dễ ăn, đến khi Lưu Tử Đồng ăn xong Trần Châu nói: “Em dọn đồ một lát đi, anh sẽ đưa em ra nhà ga, sau đó anh sẽ trực tiếp vào núi.”

“Dạ.”

Đồ vật của cô cũng không nhiều lắm, dọn dẹp lại rất đơn giản, phòng này bởi vì đã có người ở hai ngày nên mùi ẩm mốc giảm đi rất nhiều, cũng có chút hơi người, Trần Châu nhận lấy hành lý của cô, nói: “Lên xe lửa nhớ chú ý an toàn, điện thoại phải mở để duy trì liên lạc.”

“Được ạ.”

Nhà khách cách sân ga cũng không xa, Lưu Tử Đồng vào cổng soát vé, Trần Châu đứng ở ngoài nhìn theo, sân ga cũng nhỏ nên không nhiều người lắm, lúc này trông thật vắng vẻ, Lưu Tử Đồng phất tay với anh ta, Trần Châu cũng cười với cô một cái, hôm nay anh ta mặc một áo khoác màu xám, quần jean, trông rất trẻ.

Loại cảm giác chia tay này đúng là làm người ta hít thở không thông, đặc biệt sau những chuyện đã xảy ra hôm nay, không biết vì sao, Lưu Tử Đồng lại có cảm giác về sau sẽ không còn gặp lại nhau nữa, cô nắm tay hành lý, ghét bỏ bản thân nghĩ nhiều, cố gắng cười lại với anh ta, phất tay thêm lần nữa, anh ta cũng đứng yên ở đó cười với cô.

Sau đó Lưu Tử Đồng quay người, đi vào sân ga.

Trần Châu vẫn đứng tại chỗ  đó cho đến khi xe lửa lăn bánh, anh ta mới quay người đi, thân hình cao lớn có chút tiêu điều.

Lúc tới thì nhiều người như vậy nhưng khi trở về lại chỉ có một mình, lần này Trần Châu mua cho cô vé giường nằm, không cần chen lấn, cô nằm xuống giường, xoa mũi có chút ngứa, bệnh cảm vẫn chưa khỏi hẳn.

Tới thành phố S đã là rạng sáng, sắc trời lạnh lẽo, Lưu Tử Đồng bắt xe về. Tới nhà cũng khiến mọi người thức giấc, cô vừa vào cửa đã ho khan, Chu Tố Mẫn vội vàng rót nước cho cô: “Đã nói con không cần đi con lại không nghe, con nhìn xem..con nhìn xem.”

Lưu Kiến Bang đưa tay sờ trán cô: “Thế nào? Còn nóng hay không? Đi bệnh viện khám xem.”

Lưu Tử Đồng tránh khỏi tay bọn họ, ngồi xuống ghế sô pha, buồn ngủ ngáp một cái, nói: “Con uống thuốc xong rồi ngủ sẽ khỏe lên thôi ạ.”

“Không thể tự uống thuốc bậy bạ được, để mẹ gọi bác sĩ lại đây.” Chu Tố Mẫn đặt ly xuống đi gọi điện thoại cho bác sĩ, Lưu Tử Đồng tựa lưng vào ghế ngồi, đưa mắt nhìn điện thoại.

Biết Trần Châu đã trên đường vào núi nhưng cô vẫn nhắn một tin cho anh ta báo mình đã tới nơi.

Còn về phần Lâm Đế, cô dự định ngày mai sẽ gọi cho anh, đã quay phim một ngày chắc chắn anh đã mệt mỏi, hơn nữa hiện tại cô cũng đang bệnh, tinh thần không được tốt, không nghĩ làm phiền anh.

Chu Tố Mẫn gọi điện thoại, bác sĩ gia đình rất nhanh đã có mặt, Lưu Tử Đồng quay về phòng, ngoan ngoãn để bác sĩ truyền nước.

Chu Tố Mẫn đi nấu một bình nước đường đỏ cho Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng nhìn Chu Tố Mẫn bận rộn, cầm ly nước đường đỏ vào còn giúp cô thổi nguội, cô đột nhiên duỗi tay cầm lấy tay của bà, Chu Tố Mẫn thấy vậy thì vội vàng nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận kim tiêm, con nhìn con xem…mẹ đã nói con đừng đi nhưng con cứ đi, bên kia dịch cảm nghiêm trọng như vậy…”

Lưu Kiến Bang cũng nói thêm vào: “Còn những tin tức trên mạng đó ba đều đã cho người triệt đi, cũng không biết ai lại làm như vậy.”

Nhắc tới người khơi nguồn chuyện này, sắc mặt Chu Tố Mẫn trầm xuống, bà nhìn Lưu Tử Đồng, nói: “Có phải con đi hồ nháo ở đâu không?”

Lưu Tử Đồng nằm xuống, nói: “Con mệt rồi.”

Chu Tố Mẫn: “Uống hết ly này rồi ngủ tiếp.”

“Dạ.”

Lưu Tử Đồng ngoan ngoãn nhận ly nước, uống xong Lưu Tử Đồng nói: “Mẹ, lúc trước tiền của Chu Mễ Nhã mượn chúng ta, bây giờ đi đòi lại đi.”

“Cái gì?” Chu Tố Mẫn sửng sốt, Lưu Tử Đồng ngáp, nói: “Lúc trước khi cô ta mua phòng hình như không đủ tiền mà phải không? Lúc đó mẹ còn đưa một chút tiền cho cô ta, còn có mấy năm triển lãm tranh của cô ta nhà chúng ta cũng hỗ trợ không ít, mẹ lật lại sổ sách đi, con muốn cô ta đem toàn bộ tiền trả lại cho chúng ta.”

Chu Tố Mẫn: “Hiện nay tiền lãi cô ta vẫn còn, nếu bây giờ trực tiếp đòi về có phải không tốt lắm hay không? Cô ta sẽ bị áp lực rất lớn.”

Lưu Tử Đồng: “Con quản được, nếu cô ta không đưa tiền ra, vậy thì đưa phòng ở của cô ta ra đây, con bán.”

“Cái này….” Chu Tố Mẫn chần chờ: Hai đứa có xích mích sao?”

Lưu Tử Đồng nói: “Vốn dĩ con không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, lưu lại cho cô ta tình cảm nhưng cô ta lại không biết quý trọng.”

Lưu Kiến Bang đứng ở phía sau nói: “Lần này Đường Ý muốn làm rõ chuyện đuổi Chu Mễ Nhã ra khỏi Đường Phái, chắc chắn ngày tháng sau này Chu Mễ Nhã cũng không tốt đẹp gì, Đồng Đồng chặt đứt quan hệ cùng với cô ta cũng đúng đắn. Rốt cuộc cô ta cũng là người sao chép và buôn bán tranh của người khác, em mau đi lập lại sổ sách đi.”

Được hai người nhắc nhở Chu Tố Mẫn mới phản ứng lại, bà nhìn Lưu Tử Đồng, nói: “Lần đầu tiên mẹ thấy con quả quyết như vậy.”

Từ trước đến nay làm loại chuyện này đều là bà, Lưu Tử Đồng thật sự rất ít khi làm vậy, vốn dĩ bà còn đang muốn nói chuyện với con gái về sự việc của Chu Mễ Nhã.

Bà đang định khuyên Lưu Tử Đồng cách xa Chu Mễ Nhã một chút.

Hiện tại Lưu Tử Đồng chủ động đề ra, đảo ngược tình thế, bà cười xoa đầu Lưu Tử Đồng, quay người đi ra ngoài.

Lưu Tử Đồng cũng không giấu diếm, cô nói với Lưu Kiến Bang: “Ba, ba giúp con điều tra sự việc lần này là do ai giở trò quỷ.”

Lưu Kiến Bang nói: “Được.”

Ông đứng dậy đi gọi điện thoại.

Chờ đến khi vợ chồng Chu Tố Mẫn quay lại phòng thì Lưu Tử Đồng đã ngủ rồi, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận ra khỏi phòng.

Chu Tố Mẫn nhìn sổ sách nói: “Chu Mễ Nhã thiếu nhà chúng ta không ít tiền….”

Lưu Kiến Bang: “Sự việc lần này là do Chu Mễ Nhã làm.”

Chu Tố Mẫn đang lướt sổ sách nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu: “Anh nói cái gì?”

Lưu Kiến Bang: “Thật đúng là nuôi một con sói mắt trắng (1), năm kia mẹ cô ta sinh bệnh Đồng Đồng có giúp đỡ cho cô ta một ít tiền, em tính luôn số này vào đi.”

(1) Sói mắt trắng (bạch nhãn lang): chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Chu Tố Mẫn: “Anh nói người tung tin lên mạng để người ta bôi đen Đồng Đồng là do Chu Mễ Nhã làm?”

“Đúng vậy, không phải anh đã nói với em rồi sao, lúc trước em còn nhiệt tình như thế làm gì? Còn giới thiệu cô ta người mua, để cô ta kiếm nhiều tiền như vậy, nếu không có em nâng đỡ thì mỗi lần triển lãm tranh Chu Mễ Nhã có thể bán hết được sao?”

Chu Tố Mẫn tức giận thẳng tay ném sổ sách lên sô pha, nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao em biết được chứ, bây giờ anh trách em ư? Lúc trước em chỉ nghĩ Đồng Đồng rất cô đơn, có một người chị, người anh như nó, lúc đó Trần Châu không muốn nhận sự giúp đỡ của chúng ta nhưng hoàn cảnh của Chu Mễ Nhã quả thật rất đáng thương, một thân con gái nỗ lực cũng không dễ dàng gì, quan hệ của Đồng Đồng với cô ta lại tốt….sao mà em biết được chứ.”

Lưu Kiến Bang: “Em đúng là lòng dạ đàn bà, giúp cũng vừa phải thôi chứ.”

Chu Tố Mẫn: “Hai đứa nó vì sao lại nháo nhào với nhau? Không phải là vì Trần Châu chứ?… Chuyện này không có khả năng, Đồng Đồng không phải đang yêu đương sao, chẳng lẽ Đồng Đồng và Trần Châu?”

“Em im miệng đi, em suy nghĩ đi đâu vậy!” Lưu Kiến Bang phất tay, nói: “Ngủ ngủ, em nhớ đem sổ sách ghi lại cho kỹ, ngày mai đưa cho Đồng Đồng.”

“Đã biết.”

Nửa đêm rạng sáng ba giờ, Lưu Tử Đồng đổ mồ hôi, sáng hôm sau bác sĩ kiểm tra cho cô, sốt đã hoàn toàn lui đi, lúc trước còn ho khan thì đến giờ mồ hôi cũng không thấy, tinh thần Lưu Tử Đồng tốt hơn rất nhiều, Chu Tố Mẫn muốn gọi bác sĩ đến nhìn lại lần nữa, Lưu Tử Đồng nói không cần.

Ăn xong bữa sáng, cô mang theo sổ sách đi ra ngoài.

Chiếc Telsa màu đỏ trực tiếp lái lên đường cao tốc, đi đến thành phố B, quê quán của Chu Mễ Nhã ở thành phố B, công ty cô ta mở cũng ở đây, lúc trước không có liên lạc nên Lưu Tử Đồng cũng không đi tìm hiểu, trên thực tế công ty của Chu Mễ Nhã cũng rất dễ tìm, xuống cao tốc không bao lâu đã đến, công ty “Nhã Dạng” làm đồ trang điểm.

Bởi vì công ty ở ngoài đường lớn nên hai bên cánh cửa đang mở rộng.

Telsa của Lưu Tử Đồng trực tiếp lái qua, ‘rầm’ một tiếng, đụng phải cửa kính, tiếng loảng xoảng vang lên làm người bên trong hoảng sợ, cho rằng có chuyện xảy ra.

Chu Mễ Nhã mặc áo khoác vội vàng đi ra, Lưu Tử Đồng xuống xe, lạnh lùng đứng trước cửa xe, cô cười lạnh: “Chu Mễ Nhã, đã lâu không gặp.”

Chu Mễ Nhã sửng sốt, cô ta nhìn cửa kính, lại đưa mắt nhìn đầu xe Lưu Tử Đồng, một chiếc xe xinh đẹp như thế lại bị cô phá hỏng, Lưu Tử Đồng nương theo ánh mắt của cô ta, cô cười khẽ, tay vỗ lên đầu xe, nói: “Cảm thấy đau lòng sao? Chiếc Tesla này cô phải tích góp rất lâu mới mua được, còn tôi thì dễ dàng sở hữu, cô đặc biệt có lòng bảo dưỡng xe mình, tiếc rẻ khi nó chạy ra ngoài nhưng tôi có thể dễ dàng phá hoại, bởi vì….nhà tôi có tiền!”

Sắc mặt Chu Mễ Nhã biến sắc.

Mỗi một câu của Lưu Tử Đồng đều chọc phải chỗ đau của cô.

Lưu Tử Đồng khom lưng, lấy sổ sách từ trong xe ra, thong thả ung dung lật ra, nói: “Thật khéo, hôm nay tôi muốn đến đòi nợ, tôi cũng rất tò mò nha, vì sao tôi có thể nhẹ nhàng trở thành chủ nợ của cô, mà còn cô, nỗ lực lâu như vậy nhưng cũng chỉ có thể vay tiền của tôi….”

Quả thật cô chọn chính nỗi đau của Chu Mễ Nhã mà nói, rất lạnh lùng. Sắc mặt Chu Mễ Nhã trắng bệch như tờ giấy, cô ta chỉ tay vào Lưu Tử Đồng: “Cô tới đây để khoe khoang đúng không? Có phải cô còn muốn khoe chuyện Trần Châu anh ta yêu cô?”

Lưu Tử Đồng lạnh lùng nhìn cô, không nghĩ tới…trong lòng cô ta lại để ý chuyện này, cô cắn răng cười lạnh: “Đúng vậy.”

“Cút! Cô cút đi cho tôi!”