Bụi Xưa

Chương 13: Vết máu loang lổ



Thế quái nào hắn lại biến thành như vậy?

Ta sững người, kinh hoàng, cũng rất tức giận.

Ta nào biết lần này đem hắn về nhà, hắn, hắn lại…

Khí thế của hắn thay đổi đột ngột , đâu giống như người ngốc…

Cả người ta mềm nhũn, ta run rẩy nâng lên đùi phải lên, uốn cong gối muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại nắm chặt đầu gối ta, hướng bên về đầu gối còn lại cũng nắm chặt, khiến hai chân ta cưỡng chế bị mở ra, tư thế này làm ta thẹn muốn ngất xỉu, ta dùng lực phản kháng hắn, còn chưa niệm được pháp quyết, ta muốn dùng linh lực để bảo hộ mình, vậy mà hắn không nhẹ không nặng mà đánh vào vật phía dưới kia của ta, ý tứ như là răn dạy.

“A!” Vòng eo của ta lộ ra một chút, sống lưng tê tê dại dại, vật kia càng cương hơn.

Đầu của ta trống rỗng, ta thầm nghĩ hắn muốn làm cái gì? Hắn rốt cuộc là đang làm gì? Vì sao hắn lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Ta có thể đẩy ra hắn, tất nhiên là ta có thể, nhưng như vậy thì những gì ở trong mộng của ta đều hy vọng xa vời, tư thế của hiện tại lại khiến ta càng cảm thấy sảng khoái…

Ta thật hèn hạ…

Lúc trước hắn chán ghét ta như vậy, thế mà lòng ta lại vẫn không buông hắn xuống được, hiện giờ cái gì hắn cũng nhớ không được, còn khơi mào dục vọng sâu trong ta, còn muốn chống cự hay là nghênh đón mà mặc cho hắn làm.

Ta, ta thật đê tiện…

“Hừm…ưm…”

Mu bàn tay của hắn đè xuống dưới háng của ta, lại còn dùng ngón cái cọ xát, ta run run, quay đầu đi không nhìn hắn, giống như làm như vậy mới có thể làm cho mình dễ chịu hơn. Một tay ta bắt lấy cổ tay hắn, một tay còn lại đẩy bả vai hắn, sức lực có như không, ta liền cảm thấy mình như đang làm ra vẻ.

Hắn dùng chân đè mạnh lên đùi phải của ta, ta cảm thấy đau, khóe mắt vì thế mà chảy nước mắt, ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn lại cúi đầu, trong mắt ta phản chiếu hình ảnh của hắn từ từ tiến đến.

Môi hắn và môi ta như gần như xa, tóc hắn nhỏ giọt thật lạnh, trong miệng lại thở ra hơi nóng .

“Ngày đó không phải ngươi nhìn ta như vậy sao?”

Hắn biết ta nhìn thấy!

Ta nhớ tới vật hùng vĩ kia của hắn, mũi lại như ngửi thấy được mùi tinh dịnh của đêm đó.

Hai má ta nóng lên, ánh mắt mơ màng, muốn mạnh miệng cãi nhưng lại ngập ngừng nói: “Ta, ta không thấy ngươi!”

Khóe miệng hắn mím chặt giống như đang nhịn cười, hắn lẳng lặng nhìn ta, động tác của tay không nhanh không chậm, ta bị hắn dẫn dắt nửa vời, muốn thoát ra càng không ra được.

Ta chống tay lên ngực hắn, muốn đẩy nhưng đẩy không ra thì bị động tác từ tay hắn kích thích đến nỗi khóe mắt ướt át, nước mắt hời hợt chảy.

Vẻ mặt hắn có chút thay đổi, hắn buông bả vai ta ra, nương theo cổ mà sờ mặt của ta, từ vết sẹo ở mũi sờ đến khóe mắt.

Hắn sờ thật nhẹ, sờ đến thong thả, ta lại sắc mặt thay đổi khó chịu, tâm có chút lạnh, rốt cuộc không có tâm tư mà nghĩ đến những chuyện kiều diễm đó.

Giọng ta run run, giãy giụa lên, nói: “Không được sờ!”

Một tay hắn đè chặt tay ta ở trên giường, rồi dùng một cái tay khác.

Vết sẹo trên mặt không lúc nào là không ở nhắc nhở quá khứ ngu xuẩn của ta, lúc trước ta si tâm vọng tưởng như thế nào, vậy mà hắn lại hành động như vậy, ta từng cảm thấy thoải mái như thế nào, cảm thấy vui vẻ như thế nào, cả người ta phát run, bị sỉ nhục và phẫn nộ nhìn về hắn.

Hắn muốn ta nhục nhã.

Tại sao hắn nảy sinh dục vọng với một người có gương mặt đầy sẹo, có lẽ là bởi vì hắn bị ta ném đi, bị ta vứt bỏ nên hắn mới phẫn nộ thôi, mà bản thân ta lại bị ái dục và cơn thù hận này dụ hoặc.

Hắn nhẹ giọng nói: “Mặt của ngươi…”

Thù hận dần dần thức tỉnh, trong mắt ta tràn đầy hận ý.

Bỗng nhiên bên tai hiện ra tiếng thét chói chói tai, trước mắt ta máu hồng một mảng mơ hồ.

Ngày ấy ở động không đáy, ta tự rạch mặt mình, máu chảy tràn vào trong đôi mắt ta. Ngày ấy tiếng gió rất lớn, tiếng gào thét sợ hãi quanh mình nổi lên bốn phía, nơi xa chim rừng tung cánh bay, mây đen nặng nề kéo đến.

Ta dựa vào chuyện nhập ma hiểu ra hoàn cảnh, thăng thêm một cảnh, trong cơ thể lại thống khổ vạn phần, khó có thể chống đỡ, linh lực của ta chống đỡ không được thình lình xảy ra chuyện, hai chân không còn chịu đựng nổi, phải ngã quỳ xuống đất.

Thương Mặc là bản mạng kiếm của ta, trong lòng ta tích quá nhiều máu, nó hiểu ý nguyện ta, vì ta mà nó chặn công kích từ bốn phía đánh úp lại.

Binh đao va loạn kêu “keng keng”, bụi bay đầy đất.

Giữa cuộc chiến hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng sư huynh gọi ta, giọng hắn như từ thiên nhai truyền đến: “A Trần, theo ta trở về…”

Trở về? Quay đầu sao?

Ta có thể quay đầu sao?

Hắn đuổi ta ra khỏi môn phái, trên đời không chốn dung thân… Ta có thể đi nào?

Trở về rồi bị hắn cấm ở tháp yêu, hèn mọn dơ bẩn mà hơn một trăm ngàn năm sao…

Ta nhìn về phía phát ra âm thanh của sư huynh, một mảng đỏ mờ mờ ảo ảo, ta chỉ nhìn thấy một bóng người tập tễnh đi về phía ta.

Tiếng gió gào từng đợt, ta nâng tay tràn đầy máu bẩn lên.

“Đinh” một tiếng, mũi kiếm thẳng Thương Mặc chỉ vào hắn vai phải, hắn chưa từng dừng lại, tay không bắt lấy mũi kiếm hướng về phía ta đi tới, gọi ta: “A Trần…”

“Sở Huyền Quyết! Ngươi dám tạo ra kết giới giúp ma đầu này chắn kiếm!”

“Ngươi dừng lại mau!”

“Dừng lại! Dừng lại…”

“Điên rồi! Tất cả điên rồi! Thương Hành song tuyệt đều điên hết rồi!”

“…”

Xung quanh cãi cọ ầm ĩ, ta nhíu nhíu mày.

Vẻ mặt ta mờ mịt, gió mạnh thổi qua, thổi đến miệng vết thương của ta đau quá.

Sư huynh không để ý đến những cái đó lời đó, cố chấp mà đi tới chỗ ta, hắn nâng lên tay, lòng bàn tay thô ráp vuốt mặt ta. Giọng hắn mỏng manh thống khổ, giống như đau khổ, khó khăn nói: “A Trần… Chúng ta trở về, được không, ta…”

Ta đau quá…

Mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm, tràn ngập trong mũi của ta.

Ta nghe thấy Cố Khinh ở nơi xa tê tâm liệt phế hô to, mơ hồ như xuyên đến phá nát màng nhĩ của ta: “Lâm Trần!”

Sư huynh nói cái gì?

Ta lúc ấy lại nói…

Lúc ấy ta nói gì?

Trên mặt ta ấm áp ươn ướt, máu hồng trước mắt đã rút đi, ta thấy có một bàn tay bóp cổ hắn, càng siết càng chặt. Hắn sắc mặt đỏ bừng, ẩn ẩn sắc tím, khóe miệng và cằm hắn tất cả đều là vết máu.

“Lâm… Trần…”

Ta cứng đờ mà buông tay ra, hắn vô lực ngã vào trên người ta, cố gắng hít thở mấy lần, ho khụ khụ vài lần. Ta cảm nhận được bả vai ướt nóng, là máu mà hắn phun ra. Hắn trở mình che ngực lại, ta quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn môi trắng bệch, mồ hôi chảy đầy đầu.

Hắn ngực lại đau, còn xém chút nữa bị ta bóp chết.

Ta chết lặng mà ngồi dậy, từ vết máu loang lổ hồi ức dần dần thanh tỉnh, ta lấy ra đan dược, đút cho hắn ăn, nhưng hắn vẫn còn đau, nuốt một chút cũng không được.

Nước mắt ta không ngừng rơi, càng không dám đụng vào hắn, ngơ ngác mà nói: “Xin lỗi…”

Cùng lúc đói, miệng hắn đầy máu, nhìn ta nói: “Ngươi đừng nổi giận…”

“Không sao, ta không sao…” Đôi mắt hắn đỏ đậm, gân xanh bên thái dương phồng lên, tất nhiên là quá mức thống khổ, hắn bắt lấy xiêm y của ta, thở phì phò nói: “Ta mới vừa … Không có…”

Sự tình vừa rồi không có phát sinh sao?

Ta gật gật đầu, nói đã biết, lại tiếp tục lấy ra một viên đan dược cho hắn, thầm nghĩ hôm nay bệnh tim của hắn phát tác thật đáng sợ, mà dùng hết hai viên đan dược của ta…

Ta còn hơi sợ, hình ảnh xảy ra vừa rồi quá mức chân thật, thiếu chút nữa thì ta đã bóp chết hắn…

Thật sự thiếu chút nữa là đã thỏa mãn tâm nguyện của ta trước kia, tự mình giết chết hắn…

Mặt hắn đầy máu, ở trong miệng ngậm đan dược nuốt xuống một hồi, hắn dần dần bình phục lại, ánh mắt cũng dần dần có thần thái, hắn nằm đó nhìn ta, xoa xoa khóe miệng đầy máu của mình, sau đó đột nhiên túm lấy vạt áo kéo ta xuống, mũi của ta với hắn chạm vào nhau, ta đau đến nỗi muốn trào nước mắt.

Hắn cắn dưới môi của ta, đầu lưỡi liếm liếm muốn cạy miệng, tiến quân thần tốc, không nói lý lẽ làm ta phản ứng không kịp, rồi như thô bạo che giấu sự thống khổ của bản thân.

Trong miệng ta có mùi máu xen lẫn vị thuốc thì ra hắn đem kia viên đan dược cuối cùng cho ta.

Tên ngốc này, rõ là hắn đang đau đến muốn chết, ta đâu cần dùng đan dược này!

“Hừm… ưm…” Ta không ăn, hắn lại kiên quyết dùng đầu lưỡi đẩy lại vào miệng ta, viên đan dược dần dần tan ở trong miệng ta.

Ta thử nếm một chút vị trong miệng, hình như là nước mắt ta, có chút tanh nồng hình như là máu của hắn. Hắn tiếp tục cắn cánh môi ta, ẩn thận liếm mút, nhẹ nhàng hôn môi, đầu lưỡi linh hoạt liếm tới liếm lui, vốn là ta muốn cự tuyệt hắn, nhưng ta cảm thấy thật thú vị, nếm cũng thật ngon ngọt, nhưng lại cảm thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó.

Tay ta bắt lấy hắn bả vai: “Ưm…”

Tay hắn đặt ở trên eo ta ngày càng dùng lực, vuốt vuốt eo của không ngừng, một lúc sau, hắn mới chịu buông tay ra, đột nhiên vật cứng phía dưới lại chọc lên mông ta.

Đầu của ta trống rỗng, không còn sức mà ngã vào trong lòng ngực hắn, hắn xoay người chặn ta lại, ta bị hắn hôn đến choáng váng, lòng lại đau thắt như bị một cái búa tạ đập mạnh vào trong lòng, đau đến nỗi ta cảm giác trong mũi miệng tràn ngập vị máu, chua xót không thôi.

Ta vừa mới giống như người điên, thiếu chút nữa đã giết hắn, vì sao hắn còn muốn hôn ta…

Hắn thoáng đứng dậy, máu vươn đầy mày, khàn giọng nói: “Ta không có ý kia.”

Ánh mắt ta mơ hồ, miệng sưng đỏ, cất giọng hàm hồ hỏi: “Có ý tứ gì…”

Hắn thấy ta như vậy, trong khoảnh khắc đó tâm trạng như mềm xuống, hắn cúi người mút lấy môi của ta hôn từng chút, nói rõ từng câu từng chữ: “Ta thích ngươi. Khi sờ mặt ngươi làm ta rất đau lòng.”