Nếu nói về sự tin tưởng thì ta không thể cùng người trước mặt nói chuyện thân thiết, nhưng nếu nói là không tin, thì thái độ của Cố Khinh thành khẩn như vậy, còn thề rằng người này rất đáng tin tưởng, và người nọ đã bên cạnh hắn lâu nay thì ta cũng nên tin những gì người đó nói.
Nhưng tu vi của người này lại mơ hồ, lai lịch thì không rõ ràng, nếu đã muốn che giấu kỹ như vậy, nhất định là có ý lừa gạt Cố Khinh rồi! Cố Khinh có thể tin người này, nhưng chưa chắc ta đã tin được lời hắn nói.
Hắn cũng nói rằng hắn không phải là người, cũng không phải quỷ hay dạng linh hồn, vậy hắn có thể là gì nữa?
Cấm chế có thể chia ra là chuyện lớn hoặc nhỏ, nếu là chuyện nhỏ thì có thể là có kẻ ác ý nào đó đã đặt lên người sư huynh, còn nếu là chuyện lớn, cấm chế này rất quái dị, khó bảo đảm sẽ không có người học làm điều ác. Ta định tìm cơ hội đánh lạc hướng Sầm Hòe để nói riêng về chuyện này với Cố Khinh, nhưng ai ngờ rằng hắn lại nói ra hết vào lúc này…
Hắn thấy ta thật lâu không trả lời, bèn hỏi ta: “Lâm Trần, chẳng lẽ ngươi không biết trong cơ thể Sở tiên quân dị thường?”
“Ta… Ta cũng mới biết đây thôi.”
Có lẽ sắc mặt ta không nói dối được, hắn khẽ cười nói: “Lâm Trần, ta chắc chắn không phản bội Cố Khinh, cho nên ngươi có thể tin ta.”
Ai có thể nói chắc chắn chuyện này được chứ…
Ta nhìn vào mắt Cố Khinh, phát hiện hắn đôi mắt hơi lóe sáng, thần sắc lại có chút xúc động.
Hắn thấy ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Sầm Hòe là kiếm linh trong mộc kiếm của ta… Ta và hắn dùng chung một trái tim và hắn cộng sinh với ta, ngươi có thể tin hắn.”
Kiếm linh!
“Là mộc kiếm của ngươi?” Ta kinh hãi nói, “Thì ra những gì sư huynh nói là thật! Kiếm của ngươi… Thật sự là bảo vật!”
Vạn vật đều có linh hồn, nhưng phần lớn linh hồn sẽ giống như một đứa trẻ vài tuổi, chúng rải rác và lang thang khắp nơi, khó mà dạy dỗ, cũng rất khó có thể hóa thành hình dạng con người giống như Sầm Hòe vậy, mộc kiếm của Cố Khinh thoạt nhìn bình thường vô cùng, nhưng kiếm linh lại có linh khí bức người, hóa thành hình người đẹp tựa chi lan ngọc thụ, còn nhẹ nhàng trở thành một người quân tử.
Ta vây quanh Sầm Hòe nửa vòng, đánh giá hắn rồi lại phát giác ta làm thế quá thất lễ nên ta lùi lại vài bước, nhưng trong mắt ta vẫn không kiềm được mà kinh diễm.
Ta không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn trông như một người sống sờ sờ, bởi vì ta chỉ thấy tính hắn hơi trong sáng và dịu dàng, nhưng sau khi biết hắn là linh hồn thanh kiếm thì ta càng nhìn hắn nhiều hơn. Ta vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù trong mắt ta, hắn kém hơn sư huynh, nhưng thân là kiếm linh, hắn sẽ không dễ dàng duy trì độ ổn định khi biến thành người, sao có thể đòi hỏi?
Khó trách sao ta nhìn không rõ tu vi của hắn, linh hồn tồn tại cùng vạn vật trên đời, mỗi một hơi thở đều là tu luyện, uy lực kinh người, nếu như trước kia hắn không phải quá yếu mới để cho ta nhìn một chút thì ta làm sao có thể nhìn thấu được?
Sầm Hòe không ngại ta nhìn hắn lâu như vậy, hắn vẫn giữ vẻ hòa khí mỉm cười, “Tuy ta là kiếm linh, nhưng ta cũng không khác gì người thường,” hắn cúi người sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người Cố Khinh, sau đó kéo tay Cố Khinh đặt lên trên đùi, “Ta cũng biết nhớ nhung và suy nghĩ, không giống như vật chết.”
Tất nhiên Cố Khinh là không quen nên trên mặt hắn liền lộ ra vẻ mất tự nhiên và hơi kháng cự, sau đó hơi rụt tay lại để tránh bị đụng chạm.
Lúc này ta mới tập trung lại vấn đề chính, Sầm Hòe là kiếm linh, là linh hồn trong mộc kiếm của Cố Khinh… Hay nói cách khác, chính là Cố Khinh và kiếm của mình…
Ồ… ồ…
Chuyện này,…
Ta đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng nhiên Sầm Hòe mở miệng hỏi một câu làm ta trở tay không kịp, “Lâm Trần, tại hạ mạo muội hỏi một câu, ngươi đã từng song tu với Sở tiên quân chưa? Có lẽ trong lúc song tu có thể hóa giải linh mạch bị tắc nghẽn.”
Mặt ta ửng đỏ, ta không quen nói chuyện này với người khác, nhưng đó là chuyện trước kia nhưng nay thì khác rồi, ta dựa theo câu này của hắn để dẫn tới vấn đề chính: “Khi ta gặp được sư huynh, trên ngực hắn đã bị kẻ nào đâm thủng, trong cơ thể không còn sự tồn tại của Kim Đan nên hiện tại sư huynh không thể tu luyện, cho dù bọn ta có song tu thì cũng vô dụng thôi…”
Nhớ tới chuyện này, tâm trạng ta liền chùng xuống, “Dọc sống lưng hắn có một mảnh cấm chế, nó bám chặt vào tim và tuỷ sống nên hắn không thể vận dụng nửa phần linh lực, ta đã nghĩ tới việc rút nó ra nhưng linh lực lập tức bị đánh tan, căn bản là vô dụng, cấm chế giữa lưng có một khoảng cách nhất định nên lúc trước ta không phát hiện, hơn nữa ta nhìn cấm chế này tựa hồ giống như của Tàng Thư Các trong Thương Hành, cho nên…”
Sầm Hòe ngước mắt, nói tiếp lời ta, “Cho nên ngươi nghĩ người ra tay với Sở tiên quân có lẽ là người ở trong Thương Hành?”
Ta gật đầu.
Sầm Hòe híp mắt, nói: “Đúng thật là giống nhau, cả hai thứ này đều dùng để giải tán linh lực, làm người khác không thể vận dụng pháp khí hay bảo vật, trong thiên hạ, có thể vận dụng cấm chế phải nói là rất hiếm, chỉ có một người mới sử dụng nó…” Hắn nói rồi nhìn về phía Cố Khinh.
Cố Khinh lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn hơi nhíu mày, hạ giọng nói: “Lâm Trần, ngươi không thích đi Tàng Thư Các, lúc gia nhập Thương Hành cũng coi như hơ trễ, cho nên ngươi không biết cấm chế trong Tàng Thư Các là người phương nào thiết lập, cấm chế đặc thù và quỷ dị, tên nó là thận cấm, từ xưa đến nay, ta chỉ biết có một người dùng nó, đó chính là…”
Ta chưa nghĩ tới manh mối mà Cố Khinh để lại, cũng không để ý mà cắt ngang lời hắn, liền vội vàng hỏi: “Là người phương nào?”
Cố Khinh do dự một hồi, mới đáp: “Là sư tôn…”
Sao lại như thế…
Ta sửng sốt đến nỗi nói không nên lời, Cố Khinh nói: “Thận cấm là do sư tôn kế nhiệm Thương Hành nắm giữ, năm ấy hắn mới hai mươi tuổi, thật sự quá trẻ nên mọi người bất bình chuyện hắn nhận chức đảm nhiệm Thương Hành, thế là hắn liền sử cấm chế này kết hợp với trận pháp đã được bố trí sẵn phủ lên toàn bộ Tàng Thư Các khiến cho mọi người kinh sợ, đến nay vẫn chưa có người nào phá giải, thận cấm này quỷ dị và trông như chiêu hồn của Ma tộc, cho nên không được nhắc đến.”
“Làm sao ngươi biết chuyện này?”
Vẻ mặt Cố Khinh hơi ảm đạm, “Khi nghi thức kế nhiệm diễn ra, tông tộc của ta đã tham dự đại lễ đó, ta cũng ở trong số đó… Cho nên mới biết ngọn nguồn của cấm chế …”
Chuyện về tông tộc gia môn là điều kiêng kị của Cố Khinh tuyệt đối không được nhắc đến, ta cũng biết mình đã nói đến chuyện thương tâm của hắn, nên ta không dám hỏi nhiều.
Cố Khinh nhẹ giọng nói: “Cho nên thận cấm sao có thể là sư tôn tự đặt lên trên người mình? Nói không chừng là người khác cũng tìm hiểu nó, nên học theo theo sư tôn, nhưng mà so ra vẫn kém hơn sư tôn…”
Hắn trầm tư một hồi, vẫn lắc đầu kiên định với suy nghĩ của mình, “Ta đã tận mắt thấy uy lực từ thận cấm của sư tôn, nó rất dã man tàn nhẫn và bá đạo, một khi người bị đặt thận cấm vận dụng linh lực và pháp khí sẽ bị thận cấm hút khô tất cả linh khí, Kim Đan cũng theo đó mà biến mất, chuyện này rất đáng sợ, để bày ra cấm chế này phải hao tâm tốn sức càng phí linh lực để tu bổ trận pháp, cựu sư tôn chỉ bày ra một trận pháp như vậy ở Tàng Thư Các, nhưng chưa vận dụng…”
“Tại sao sư tôn lại dùng nó cho mình? Cấm chế chỉ bám vào vật chết, ta chưa bao giờ nghe qua chuyện nó có thể tồn tại ở trong cơ thể người sống, dù cho dù tu vi của sư tôn có cao siêu đến cỡ nào, sao có thể đặt thận cấm lên người sống, thế nào cũng sẽ mất đi nửa tính mạng, thậm chí hồn phi phách tán, không được…”
“Lâm Trần.”
Cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt, Cố Khinh lập tức ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào, ta nháy mắt ra hiệu với hai người họ, mới xoay người nhìn về người vừa rồi còn bận rộn cuốc đất trồng rau, trên tay hắn quải một cái giỏ tre, bên trong toàn là đồ ngon, rau hái trong giỏ còn vươn sương sớm, “Ngươi có muốn tưới nước cho hai cây linh thảo không?”
Hắn buông rổ, nói: “Ta không chắc lắm nên vào hỏi ngươi một chút.”
“Ta muốn tưới chúng.” Ta không chắc là hắn có nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi không, ta cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, trông như hắn không hiểu chuyện gì, bình yên vô sự, thậm chí giống như hắn lúc bình thường, nhìn về phía ta với đôi mắt mang theo cười.
Nhìn qua trông hắn như không biết gì cả, ta đi về phía, ngược lại trong lòng dần thấm những gì Cố Khinh nói.
Trên đời chỉ có một mình sư huynh mới có thể sử dụng nó…
Không, cũng không nhất định… Có lẽ đúng như lời Cố Khinh nói, là người khác cũng tự tìm hiểu cấm chế rồi dùng nó lên trên người sư huynh.
Có lẽ là đệ tử Thương Hành, nội quỷ… Ngày ngày đêm đêm nhìn thận cấm, có khi hiểu thấu đáo cũng không phải không có khả năng.
Cố Khinh thường đi đến Tàng Thư Các, nhưng vừa rồi hắn mới đã phát tâm thề, ta có thể tin hắn…
Vậy thì là người nào?
Làm sao mới phá giải cấm chế này?
Nếu thật sự không biết đến nó, chờ tới khi tim hắn bị tắc nghẽn thì thuốc quý hay châm cứu cũng vô phương cứu chữa…
Không biết vì sao, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một suy đoán không muốn nghĩ tới, ta cũng chưa từng nghĩ tới điều này, ý nghĩ đó khiến tay chân ta lạnh toát, hô hấp cũng thấy đau đớn.
Ta chưa bao giờ nghĩ tại sao sư huynh đột nhiên đến đây, và làm thế nào ta đến được nơi này? Ta luôn cho rằng đó là một sự tình cờ, một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng nếu như sư huynh bị đuổi giết, cường giả tranh đoạt, tu vi của sư huynh bị Phân Thần thì sao có thể tạo động tĩnh nhỏ như vậy? Con sông không tên chỉ cách túp lều của ta vài dặm, làm sao ta không phát hiện ra động tĩnh gì?
Năm đó ở vách núi, ta buông lời độc ác, nói rằng sẽ moi tim hắn ra xem tim hắn màu gì, mười năm sau hắn lại một mình tới đây, trên ngực có một vết thương chí mạng, nhưng trên người hắn không có dấu vết vì đánh nhau, chỉ có bụi cỏ bên bờ và nước sông bị nhuộm đỏ…
Sư huynh nằm đó với khuôn mặt tái nhợt, dòng sông lặng lẽ chảy nước nửa trong nửa đỏ, nó cuốn trôi máu đang rỉ ra từ tim hắn…
Ta rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến da đầu tê dại.